Vào những năm của thập niên 70 ca khúc “Dáng ngọc” của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đã làm mưa làm gió thị trường âm nhạc lúc bấy giờ. Cho đến tận hôm nay thì ca khúc vẫn mang một dấu ấn đặc biệt trong lòng công chúng, và được trình diễn trong nhiều chương trình âm nhạc với những ca sĩ nổi tiếng cả nam lẫn nữ.
Bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa
Vẫn tóc mây bay má môi hồng thắm
Gót bước nhẹ vương ý thơ
Tình yêu nào vương mắt ngọc
Mơ ước vẫn chưa phai nhoà.
Và một lần thôi xin mắt em cay
Xin hết đi hoang những chiều buồn say
Và xin rằng mưa vẫn bay
Tình yêu nầy dâng mắt ngọc
Son phấn xin đừng ướt mi.
Bài hát thể hiện tâm trạng của một chàng trai đem lòng thầm thương một cô gái, nhưng vì cô thân phận đài các kiêu sa nên tình yêu này chỉ đơn phương giữ mãi trong lòng. Theo lời kể của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên : ngày ấy cô là nữ sinh trường Trưng Vương còn ông chỉ là một chàng sinh viên nghèo, hình ảnh “bàn tay kiêu sa, tóc mây bay, môi hồng thắm” chính là nguồn cảm xúc để ông viết nên ca khúc “Dáng ngọc”. Mặc dù thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng trong tâm tư vẫn đâu đây như ngày nào, không thể phai mờ được.
Mối tình ngây thơ, rụt rè của kẻ mới bước vào yêu, dù say đắm nhưng ông vẫn nhận ra mối tình đơn phương khó có thể tồn tại và thành hiện thực được. Sự trau chuốt trong từ ca từ thể hiện được hình ảnh cô gái như nàng tiên giáng trần làm ngất ngây, say đắm tâm hồn chàng nghệ sĩ nghèo ấy. Giai điệu nhẹ nhàng nhưng lại không ủy mị, ướt át đã để lại dấu ấn riêng trong lòng người hâm mộ.
Và một lần thôi xin mắt em cay
Xin hết đi hoang những chiều buồn say
Và xin rằng mưa vẫn bay
Tình yêu nầy dâng mắt ngọc
Son phấn xin đừng ướt mi …
Chiều buồn mưa bay, gió lay
Một mình cô đơn bước chân âm thầm
Và tình yêu vẫn nhớ nhung trong lòng
Mộng mơ giăng kín nét môi Thiên Thần…
Trong trái tim thổn thức của chàng trai, hình bóng thiếu nữ ấy luôn hiển hiện trong tâm trí, để một lần anh được ước “một lần thôi xin mắt em cay” xin nguyện đưa bờ vai này chở che cho thân ảnh yếu đuối, mong manh ấy trong những lúc nàng buồn rầu, sầu muộn. Xin được một lần được lau đi dòng lệ ấy, tình yêu chỉ dâng hiến cho em dù chỉ trong âm thầm, lặng lẽ vẫn nguyện vì em làm tất cả. Nhưng sao chàng trai ấy vẫn cứ rụt rè, nhút nhát không dám thổ lộ hết cảm xúc của chính mình cho cô gái tỏ tường? Phải chăng tình yêu đơn phương sẽ luôn đẹp và hạnh phúc chỉ khi ta với nó? Chỉ sợ nói ra lòng lại bẽ bàng.
Nhạc chiều lang thang rũ say
Từng hạt mưa rơi khóc trên cung đàn
Rượu nồng ai say ngất ngây vì nhớ
Và tình yêu đó xin ngừng bước chân…
Lặng nghe xa vắng nghe tiếng cô liêu
Tôi vẫn đi hoang những chiều buồn say
Tình yêu đành thôi ước mơ
Tìm quên bằng men ý nhạc,
Duyên ước xin đành kiếp sau…
Chiều nay ta lại lang thang trên con đường vắng để nỗi nhớ gặm nhấm trái tim này, ngoài kia không gian tĩnh lặng nhưng sao tâm ta lại điên cuồng gào thét vì nhớ nhung hình dáng ấy. Hạt mưa rơi trên cung đàn hay chính nước mắt ta đang khóc cho cuộc tình thầm lặng đầy chua xót này. Kẻ phàm trần này xin tìm quên hình dáng thiên thần trong men say, ý nhạc. Duyên chúng mình xin nguyện dành trọn cho kiếp sau.
Phù Sa
02/11/2020