Sáng nào vợ cũng ăn diện ra khỏi nhà, tôi bám theo nhưng nơi đến lại là bệnh viện

Vợ chồng tôi cả yêu lẫn cưới đã 12 năm và có 2 con gái xinh xắn đáng yêu lắm. Có thể nói 12 năm bên nhau cùng trải qua những ngày gian khó nhưng nhờ sự nỗ lực và chăm chỉ nên cuối cùng vợ chồng cũng có của ăn của để, cuộc sống ổn định.

Ban đầu 2 vợ chồng đều phải nai lưng làm lụng nhưng về sau, do công việc kinh doanh của tôi phất lên như diều gặp gió nên tôi bảo vợ:

“Giờ nhà mình không phải lo về kinh tế rồi nên em nghỉ làm để tập trung chăm lo cho chồng con đi”.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Vợ tôi ban đầu không đồng ý vì cô ấy vốn là một phụ nữ xông xáo năng động nhưng sau khi nghĩ đến chồng việc bận quên ăn quên ngủ, con nhỏ hay đau ốm nên cô ấy đành lùi lại phía sau.

Tôi bận rộn tối ngày với những chuyến công tác mà chẳng có nhiều thời gian dành cho vợ con. Nhiều ngày đi với cô trợ lý trẻ, tôi vô tình rơi vào lưới tình. Cô trợ lý đã đẹp, tài giỏi lại ngọt ngào như mật khiến tôi cảm thấy hứng khởi và tự hào. Dần dần tôi trở nên cáu bẳn, lạnh nhạt mỗi khi về nhà đến nỗi chính vợ tôi cũng cảm nhận được. Cô ấy hỏi thẳng:

“Sao mỗi lúc về nhà anh đều tỏ ra khó chịu với mẹ con em thế. Em cảm giác như mọi thứ trong căn nhà này đều khiến anh thấy ngột ngạt và chán ghét phải không? Anh có người đàn bà khác à? Nếu có anh cứ nói thẳng với em 1 câu là được”.

Thấy vợ mở lời như vậy, tôi cũng thú nhận luôn có người khác. Cô ấy không hề ghen tuông, hỏi kỹ bồ tôi là ai rồi cũng chẳng mắng mỏ, trách cứ. Vợ tôi chỉ bảo:

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

“Nếu vợ chồng đã hết tình cảm như vậy thì mình ly hôn đi”.

Trong thời gian gửi đơn ly hôn lên tòa án, vợ chồng tôi vẫn sống cùng 1 nhà. Tuy nhiên cô ấy gửi 2 con về bà ngoại chăm sóc giúp còn bản thân thay đổi hẳn. Sáng nào vợ tôi cũng ăn mặc rất diện rồi lắm xách túi đi ra ngoài.

Vài lần thấy vợ vậy, tính tò mò trong tôi trỗi dậy. Tôi tự nhủ:

“Chưa ly hôn mà đã cũng cặp kè rồi, thảo nào buông tay chồng dễ thế”.

Cứ thế nghĩ đến việc vợ đột nhiên đi hò hẹn với người khác, tôi thấy khó chịu và bực bội. Tôi quyết định nghỉ 1 sáng để đi theo sau xem cô ấy đang hẹn hò với ai. Thế nhưng không ngờ nơi cô ấy đến lại là một bệnh viện.

Tôi lao đến hỏi vợ:

“Em bị bệnh gì mà ngày nào cũng đến đây”.

Lúc này vợ tôi mới thú nhận:

“Mấy tháng nay em phải thường xuyên đến bệnh viện để kiểm tra vì đã bị mắc ung thư buồng trứng rồi”.

Lúc này tôi mới thấy ân hận vì đã quên mất vợ bên cạnh. Tôi ôm cô ấy bảo:

“Anh xin lỗi, sao em không nói cho anh biết mà cứ âm thầm chịu đựng thế này. Anh không thể bỏ em lúc này được”.

Những ngày này, tôi đã dành nhiều thời gian và sự quan tâm đến vợ hơn. Gia đình tôi lại hạnh phúc như thuở ban đầu mọi người ạ. Thêm một may mắn nữa là bệnh ung thư của vợ tôi mới chỉ ở giai đoạn đầu, bác sĩ nói có nhiều hy vọng để cải thiện lắm. Tôi sẽ tìm mọi biện pháp để chữa trị cho vợ, không để cô ấy phải chịu thiệt thòi thêm nữa.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *