“Tuổi đá buồn” một trong những tác phẩm Trịnh Công Sơn dành riêng cho Dao Ánh

Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai.
Đoá hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn.

Lời bài hát “Tuổi đá buồn” phát ra từ quán cà phê nọ trong một buổi chiều mưa lất phất, làm người nghe buồn da diết, lang thang, phiêu lãng. Bài hát này được Trịnh Công Sơn sáng tác gởi tặng cho người yêu là Dao Ánh, vào lúc này ông đang dạy học tại Bảo Lộc – Lâm Đồng.

Trong các bức thư ông gởi cho Dao Ánh kể về những tháng ngày lặng lẽ, đầy ắp những tình cảm sướt mướt nơi xứ sở sương mù ấy. Người con gái đó luôn là nguồn cảm hứng cho mọi sáng tác của ông. Sau khi ông mất hơn 300 bức thư tình được xuất dưới sự đồng ý của cô và gia đình ông. Xin được trích vài đoạn thư ông gởi cho Dao Ánh:

“J’entends siffler le train (tạm dịch Đợi tiếng còi tàu) quấn chặt cổ anh như một loài rắn, quấn chặt thân anh, quấn chặt ngực anh – anh co mình ngồi im, tiếng hát Khánh Ly thả xuống, trải dài, chạy quanh vùng bóng tối Night Club, trói gọn anh vào một j’ai failli courir-vers-toi, j’ai failli crier-vers-toi (tạm dịch suýt nữa anh đã chạy về phía em/suýt nữa anh đã khóc với em) và một tiếng hát khác nhỏ hơn – âm thầm lôi phăng anh đi về một vùng cao hơn, xa hơn có tiếng đàn guitar rất đục và vùng lá xanh non buổi chiều trong con mắt đốt bằng lửa mặt trời. Xin một chút trầm hương cho cuối mùa hạ. Anh đã một phút quên đi những người bên cạnh Kim Vui – Đặng Tiến – Trịnh Cung. Anh đưa Khánh Ly ra vùng đồi Đà Lạt mưa rơi nhỏ rồi Khánh Ly cũng mất dần trong khoảng tối trước mặt. Kim Vui lái DS 19 (xe Citroen) đưa chúng anh về. Trời Đà Lạt đã lạnh rồi đó Ánh. Trịnh Cung lên đón anh ở B’lao rồi cùng có mặt ở đây buổi chiều. Kim Vui lái Austin Décapotable (xe mui trần) đưa chúng anh đi suốt những vùng đồi ở đây, uống cà phê và ăn cơm trên một quán lạ lùng nằm vùi trong tận cùng thành phố”.

Đệnh mệnh đã sắp đặt cho ông gặp được cô ca sĩ Khánh Ly để cho ông nhận ra rằng tân nhạc Việt Nam đã chuyển mình biến hóa lên một tầng cao mới. Và cũng nhờ những sáng tác của ông mà Khánh Ly được công chúng biết nhiều hơn. Phải công nhận một điều rằng : chỉ có giọng ca của “nữ hoàng chân đất” mới phù hợp với sáng tác của ông. Cứ như thể ông chỉ sáng tác các bài hát chỉ dành cho Khánh Ly vậy.

“Thành phố ồn ào dưới kia. Căn phòng của anh Cung đầy những tranh, đĩa hát, sách báo, giấy tờ, mùng màn, quần áo. Chúng anh sống như thế đó, buồn phải không Ánh. Anh còn nhiều chuyện sẽ kể cho Ánh nghe nếu Ánh thấy thích về những ngày chúng anh sống chuồi mình về phía trước vừa rực rỡ vừa hẩm hiu. Lắm chuyện để tạo dựng nên mình buồn thảm”.

Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh trôi nhanh
Như dòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai.
Đoá hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm ru em giận hờn
Ru em giận hờn.
Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi
Tuổi buồn em mang đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ.
Trời còn làm mưa mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời.

Vùng đất Đà Lạt vốn yên tĩnh là nơi thích hợp lánh xa chốn phồn hoa đô thị ồn ào đầy rẫy thị phi. Càng làm trái tim người nghệ sĩ thêm đa sầu đa cảm. Những ca từ tuy đơn giản lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu vô cùng. Những ngày chủ nhật nào vắng hình bóng em cũng đều làm cho tôi thấy buồn vậy. Đóa hoa hồng còn quên trong tay không biết tặng cho ai ngoài em, những năm tháng xa cách chỉ có những bức thư, những bài hát này mới có thể thay tôi gởi hết tấm chân tình này đến em.

Phù Sa

19/10/2020

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *