Thi thoảng trên mạng thấy chị em than thở cảnh làm dâu trưởng khó khổ, vất vả mà em thấy thương. Mặc dù chính bản thân em cũng là dâu trưởng nhưng trộm vía, số em may mắn rơi vào gia đình nhà chồng tình cảm, ai cũng biết nghĩ nên em cũng đỡ cực đi rất nhiếu.
Thực ra mà nói thì vợ chồng em là út ít nhưng vì trên chồng là 2 người chị gái nên chúng em từ út mà thành trưởng. So về kinh tế thì chồng em là đuối nhất trong số chị em trong nhà.
Các chị chồng em đều giàu có khá giả, người làm ngân hàng, người làm chứng khoán, các anh rể thì làm bất động sản, kinh doanh lớn nên kinh tế của họ mạnh lắm. Vợ chồng em ngược lại, cả hai làm công chức nhà nước, lương gọi là đủ sống không dám tính tới làm giàu.
Tuy nhiên điều làm em nể ở các chị chồng mình là mặc dù giàu có như vậy nhưng không bao giờ kênh kiệu, xem thường các em, kể cả em dâu lẫn em trai.
Các chị ấy đối xử tử tế lắm, đúng kiểu bao bọc ấy. Ở nhà các chị toàn thuê giúp việc, chẳng bao giờ họ phải động chân động tay vào việc gì, thế nhưng về ngoại là xắn tay vào bếp nấu cơm thay em dâu.
Mà các chị ấy cũng thương bọn em lắm, biết hai đứa chúng em không có kinh tế, hồi mới cưới họ góp tiền vào sửa lại nhà cho bố mẹ với tụi em ở cho rộng rãi, thi thoảng sang chơi là mang đồ ăn thức uống linh đình.
Miệng nói là nhà có sẵn, tiện mang sang góp cho vui chứ em thừa hiểu các chị sợ bọn em tốn kém nên cứ sắm sẵn như thế để em không cần phải chợ búa nữa.
Bố mẹ ốm cũng thế, chỉ cần biết tin là các chị chia nhau về chăm. Mấy anh rể cũng nhiệt tình chu đáo lắm, họ lo cho bố mẹ vợ như bố mẹ đẻ thành thử tuy là dâu trưởng thật nhưng em không cảm thấy vất vả hay quá áp lực.
Nhiều lúc thấy các chị bận mà vẫn cứ phải đôn đáo chạy qua chạy lại chăm lo cho bố mẹ. Em ngại bèn lên tiếng bảo đó thuộc trách nhiệm của vợ chồng em, anh chị không cần phải lo lắng quá nhưng mấy chị ấy lại động viên:
“Con nào chẳng là con, bọn chị tuy phận gái thật nhưng vẫn thương và lo cho bố mẹ cũng giống như em vậy thôi, các cụ bên nhà em mà ốm, em có ngồi yên được không?”.
Mỗi khi nhà chồng em có giỗ lễ, không khí mới nhộn nhịp. Các chị chồng tính cẩn thận, lúc nào cũng thương các em không có nên trước giỗ vài ngày đã tưng bừng mua sắm, đánh xe mang tới.
Người mua giò, mua gà rồi thì người kia đặt hải sản, nước ngọt. Tóm lại là ngày giỗ ấy của nhà em giống như 1 buổi tụ tập gia đình, các anh chị em con cháu quây quần.
Ban đầu em cũng ngại vì xưa nay em thấy mọi nhà khác, giỗ lễ con trưởng phải tự đứng lên gánh vác lo toan, song 2 chị chồng tuyên bố thẳng:
Tổ tiên chung, bố mẹ chung nên mọi trách nhiệm cũng là chung hết, không thể đè đầu con trưởng được. Em không phải suy nghĩ nhiều”.
Sống lâu hiểu tính các chị rồi, em thấy thoải mái mà quý mến các chị chồng của mình lắm. Đấy cứ bảo giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng chứ mấy chị em nhà chồng em tốt khỏi phải nói các chị ạ.