Đời đúng là buồn cười thật, nếu như hôm đó không đến sớm nghe được chuyện mẹ chồng với mọi người, tôi vẫn cứ cun cút chăm sóc bà để bị coi chẳng ra gì cả.
Tôi về làm dâu cũng ngót 7 năm rồi, chồng là con trai 1 nên sống chung với ông bà. Bố anh hiền lành, thương con thương cháu nhưng ngược lại mẹ chồng rất khó tính, lại điêu điêu nữa.
Trên chồng tôi có một chị gái, tính cũng giống hệt mẹ nên cứ về là mẹ con to nhỏ thì thụp với nhau. Rất nhiều lần tôi nghe mẹ chồng khoe con gái với hàng xóm, rõ ràng cái áo măng tô tôi mua cho mẹ chồng mà bà dám bảo:
“Con gái tôi đi Hàn về nó mua cho đấy, đâu 7 hay 8 triệu cơ, xịn lắm”.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Tôi nghĩ trong bụng mà phì cười, Hàn cái nỗi gì, đây mua có 900k, đồ Quảng Châu sale đầy ngoài shop kìa. Biết vậy nhưng tôi vốn không phải là người nhiều chuyện, nghe thế cũng bơ đi.
Tính tôi sống tình cảm quen rồi nên dù là bố mẹ đẻ hay bố mẹ chồng mình là phận con đương nhiên sẽ chăm sóc tận tình, chu đáo trong khả năng.
Mỗi lần bố mẹ chồng ốm nhập viện tôi đều tự mình chăm sóc, thuốc thang các kiểu. Đi đâu mà thấy có đồ hợp, hay món ngon mẹ chồng thích đều mua về cho bà. Rồi thuốc bổ các kiểu cứ bà kêu thiếu là tôi lại mua ngay không thì bị cằn nhằn suốt.
Dù lương tháng không cao, tôi vẫn cố gắng để ra 2 triệu cho mẹ chồng tiêu vặt. Thế mà bà chẳng bao giờ ghi nhận tấm lòng của con dâu, trong mắt chỉ có con gái mới là đứa có hiếu nhất trong nhà thôi. Chồng tôi cũng biết tính mẹ vậy nên động viên vợ:
“Thôi em chấp mẹ làm gì, tính bà ẩm ương thế ấy mà”.
“Em có chấp đâu, mẹ thích vậy thì cứ cho bà ảo tưởng như thế đi”.
Mẹ chồng tôi có tiền sử bệnh tim, trước còn nhẹ thỉnh thoảng lên cơn tức ngực uống thuốc vào là đỡ. Thế nhưng lần này bà bị ngất trong phòng, may bố chồng phát hiện ra sớm nên gọi hàng xóm giúp đưa đi cấp cứu kịp. Lần này thì bà được chỉ định phẫu thuật đặt máy hỗ trợ tạo nhịp tim, chi phí hết khoảng 90 triệu.
Nhà đang bí quá, vừa mới sửa lại bếp nên mọi khoản tiền huy động hết rồi. Trước tôi để dành được 2 cây vàng đang cho bà ngoại vay, giờ bà bảo nếu cần thì mẹ trả.
Tôi nghĩ mẹ chồng cũng là mẹ mình, lúc ốm đau con cái phải có trách nhiệm lo cho bà, nên lấy luôn 2 cây vàng ở bên mẹ đẻ về bán, được hơn 100 triệu. Tôi chuyển 50 triệu vào tài khoản, còn 60 triệu định đem nộp viện phí cho mẹ chồng trước.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Thế nhưng vừa xách hộp cơm đến cửa, tôi nghe bà oang oang tán chuyện với mấy bác cùng phòng:
“Tôi đây chỉ có được nhờ mỗi con gái thôi, chứ con dâu thì vứt, chả bao giờ thấy nó cho mẹ chồng cái gì”.
Ức đến nóng cả mặt, tôi vào thẳng luôn phòng, đặt hộp cơm lên bàn rồi bảo:
“Con vừa đi bánvàng về định đóng viện phí cho mẹ. Nhưng nghe nói bác Thúy tốt lắm lo hết mọi khoản rồi, thế mẹ bảo bác đóng tiền nhé. Con về đây”.
Tôi nói xong đi về thẳng, mặc kệ mẹ chồng ở bệnh viện mà tán phét, rồi gọi con gái vào thanh toán viện phí. Tôi lại đem tiền gửi tài khoản tiết kiệm, rồi nói với chồng và chị chồng tự mà lo liệu, từ giờ tôi không ôm rơm nhặm bụng nữa.