Khóc thì cũng hết nước mắt rồi, giờ em ngồi ngẫm lại quãng thời gian vừa qua mà vẫn thấy buốt vào tận tim. Ôm hai con trong tay mà nhớ chồng, nhớ mẹ quá.
Em lấy chồng năm 24 tuổi. Mẹ chỉ có mình em nên sau khi cưới xong anh đồng ý ở rể. Chồng em là một người rất chịu khó, ngày đi làm về mệt mỏi thế nào cũng vẫn lao vào bếp nấu nướng giúp em và mẹ.
Đối với mẹ, anh chính là một người con trai ruột thịt chứ không phải con rể nữa. Từ lúc bà bị tai biến nằm liệt một chỗ thì cũng là thời gian em sinh con đầu lòng. Anh vừa đi làm ở công trình, vừa chăm vợ đẻ vừa chăm mẹ vợ, cứ quay cuồng như con thoi vậy.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Bạn lớn mới được 2 tuổi thì em có bầu bé thứ 2. Biết là con gái anh mừng lắm, lúc nào cũng động viên vợ cố gắng ăn uống cho con được khỏe mạnh. Dù khi đó anh vất vả hơn, nhưng chưa bao giờ than vãn câu nào. Anh còn hứa sẽ cố gắng kiếm tiền để xây căn nhà mới cho mấy mẹ con ở.
Vậy nhưng số phận quá nghiệt ngã . Khi em sinh con được đúng 2 tháng thì anh bỏ mấy mẹ con mà đi. Lúc đó nhận được tin anh bị tai nạn lao động mất luôn tại chỗ mà em bủn rủn cả người, cứ cuống lên, chạy đến giường lay gọi mẹ:
“Mẹ ơi, người ta bảo chồng con mất rồi”.
Mẹ nghe cũng chỉ biết ứa nước mắt, người không cử động nổi. Vừa làm đám tang cho anh được đúng 20 ngày thì mẹ cũng bỏ con cháu. Em gần như gục ngã vì chỉ một thời gian quá ngắn em phải đón nhận 2 cái khăn tang, còn đau đớn nào bằng nữa.
Em không còn sức sực, chẳng còn giọt nước mắt nào mà khóc. Hàng xóm xúm vào giúp làm đám tang cho mẹ. Trong ngôi nhà nhỏ tuềnh toàng đặt hai bàn thờ trắng muốt gần nhau, một là của chồng, một là của mẹ. Hai người quan trọng nhất cuộc đời đã bỏ em mà đi rồi. Lúc đó 2 con còn quá nhỏ, một đứa mới 3 tuổi, một đứa đỏ hỏn đang ẵm ngửa trên tay và một người mẹ héo mòn mới 28 tuổi là em đây.
Lúc đó em chỉ biết ôm 2 con, lê từ ban thờ của chồng sang ban thờ mẹ mà khóc. Ai nhìn vào cảnh đó cũng bảo chẳng biết em có còn sức mà vượt qua cú sốc này không.
Có lẽ vì quá đau và khóc nhiều nên em mất sữa. Em mệt quá thiếp đi, cứ nghe tiếng con khóc bên tai nhưng không thể mở mắt nổi. Lúc gượng được dậy thấy hai đứa con khóc khan cả cổ. Thật sự có lúc tuyệt vọng đến mức em chỉ muốn ôm các con đi theo mẹ và chồng cho xong. Vậy nhưng nghĩ thương các con quá.
Chị dâu họ cũng vừa sinh, thấy thương con bé nhà em quá nên ngày nào cũng sang cho bú nhờ. Rồi mỗi người hàng xóm giúp 3 mẹ con gạo, sữa, rau củ qua ngày đoạn tháng.
Vậy mà giờ cũng qua 5 lần giỗ chồng và giỗ mẹ rồi, thằng lớn đã biết nấu cơm, trông em để mẹ làm việc. Em cũng bán bớt đất đi để xây một căn nhà nho nhỏ, có chỗ thờ tự hương khói cho mẹ với anh tươm tất hơn. Giờ ngồi trước ảnh thờ của mẹ với chồng mà nhớ hai người quá, năm tháng sau này còn dài, ba mẹ con sẽ cố gắng để anh ở bên kia thế giới cũng được thanh thản.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Webtretho