Đến với nhau chỉ có hai bàn tay trắng. Hai vợ chồng ở với nhau 3 năm trời, có với nhau 1 đứa con nhưng hiện tại vẫn đang đi thuê nhà ở trọ. Chồng tôi thì đối với cuộc sống cứ thấy bình thường, thế nào cũng được, cứ cơm ăn ngày 3 bữa là xong, tối có chỗ ngủ là được chứ chẳng quan trọng gì nhiều.
Thế nhưng tôi thì khác, cuộc sống bây giờ mà không lo toan, tính toán thì làm sao sau này con cái có thể khá lên được. Tôi cũng đã bàn với chồng rằng muốn mua chung cư thế nhưng chồng tôi lại gạt phắt đi:
– Tiền đâu mà mua chung cư. Cứ làm như tiền dễ kiếm lắm ấy, lá rụng ngoài đường ra mà nhặt về ấy.
– Thì thế mình mới phải cố gắng chứ anh. Chẳng lẽ chúng ta cứ đi thuê nhà ở trọ mãi hay sao chứ. Mà anh không thấy giờ mỗi tháng tiền thuê trọ của vợ mình thôi đã mất 3 triệu rồi à. Thà rằng cố gắng kiếm tiền thêm để mà trả góp cái nhà còn hơn, sau này đó còn là nhà của mình, cho con cho cái còn được.
Cũng vì cố gắng kiếm tiền cho nên tôi chẳng có nhiều thời gian (Ảnh minh họa)
– Tùy cô, cô thích thì cô tự đi mà kiếm tiền, tôi chỉ làm được đến thế thôi, không cố hơn được, muốn tài giỏi thì đi mà cưới người khác.
Tôi cũng chẳng muốn cãi vã nhiều với chồng mà làm gì nữa, bởi từ xưa đến nay, cứ động nhắc đến tiền là chồng tôi sẽ lại làm ầm ĩ hết cả lên. Lúc nào cũng kêu rằng sức mình chỉ có thế, không kiếm hơn tiền được. Tôi nghe mà bực mình vô cùng. Anh không cố thì tôi đành phải cố vậy. Mọi việc tôi đều cố gắng hết sức để làm.
Cũng vì cố gắng kiếm tiền cho nên tôi chẳng có nhiều thời gian để mà quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác. Ngoài làm hành chính, tôi còn làm thêm hết chỗ này đến chỗ nọ, còn buôn bán đủ thứ nữa. Thời gian một ngày đối với tôi dường như chẳng có đủ. Đêm về nằm mệt bã người, chỉ đặt lưng là ngủ chứ chẳng quan tâm được bất cứ chuyện gì khác.
Thế nhưng xưa nay đàn ông muốn ngoại tình thì phải có tiền. (Ảnh minh họa)
Có lẽ cũng vì mải mê kiếm tiền cho nên tự bản thân tôi cũng chẳng thể quan tâm được đến bản thân mình. Mới có một thời gian mà nhìn tôi đúng là không ai nhận ra được vì gầy gò, xanh xao, đen đúa. Mọi người còn chê cười:
– Cứ bận rộn kiếm tiền mà không quan tâm đến bản thân thế kia không sợ chồng sẽ đi ngoại tình hay sao? Đàn ông mà thấy vợ không quan tâm đến mình là dễ có người thứ 3 lắm.
Tôi nghe thì hiểu hết chứ. Thế nhưng xưa nay đàn ông muốn ngoại tình thì phải có tiền. Trong khi đó chồng tôi lương ba cọc ba đồng, còn đưa cho tôi già nửa rồi thì cặp kè với ai được. Tôi cũng chủ quan không nghĩ gì nhiều. Hơn 1 năm cố gắng tôi cũng gom góp được 200 triệu. Có mấy căn chung cư giá rẻ người ta để lại cho.
Tôi với chồng cũng đã thống nhất sẽ lấy số tiền này để đặt cọc mua lấy 1 căn. Chồng tôi hôm đó gói ghém 200 triệu đi đặt cọc nhà. Tôi cũng sốt ruột lắm, muốn đi cùng thì anh lại bảo:
– Em định để ai trông con. Với lại anh lớn rồi, làm sao đến mức không biết cầm tiền thế nào cho cẩn thận chứ.
Tôi tin chồng, chỉ biết nhìn theo anh cầm tất cả số tiền ấy đi. Chồng tôi đi từ chiều đến tối mịt cũng không thấy về. Sốt ruột gọi điện thoại thì không thấy anh bắt máy dù vẫn đổ chuông. Qua 1 ngày một đêm vẫn không có chút tin tức nào, mà người chủ nhà bảo chồng tôi vẫn chưa đến đó.
Càng lúc tôi càng thấy sợ hãi, lo lắng. Tôi nhờ người đi nghe ngóng tin tức về chồng mình nhưng cũng bặt vô âm tín thậm chí còn báo cả lên phường nhờ người đi tìm. Tôi mất ăn mất ngủ đến mức phải truyền nước. Để rồi 3 ngày 3 đêm sau, tôi bủn rủn khi nhận được dòng tin nhắn: “Đừng tìm tôi không về nữa đâu, cảm ơn cô đã kiếm tiền giúp tôi cưới vợ mới. Tôi sẽ gửi đơn ly hôn về sau”.
Chuyện này chẳng khó hiểu nữa rồi, chồng tôi không mất tích, anh chỉ là ôm tiền chạy theo người khác mà thôi. Tôi cười như điên dại, mình cố gắng bao nhiêu, cuối cùng lại bị chồng lừa trắng trợn. Giờ thì tìm chồng ở đâu, mà liệu tìm thấy cũng để làm gì, có đòi được số tiền kia về hay không đây? Sao số tôi lại khổ sở như vậy chứ?