Con trai tôi chỉ vừa kết hôn được hơn 1 năm thì đã không may qua đời sau một cơn đột quỵ. Khi ấy nó mới 28 tuổi còn rất trẻ và nhiều hoài bão. Vì ra đi đột ngột nên cái chết của thằng bé là cú ngã khuỵu với cả nhà.
Ngày chồng mất, con dâu tôi đau đớn lắm. Suốt 1 thời gian dài nó như hóa điên khi lúc nào cũng gào lên:
“Có đi đâu anh cũng cho em đi cùng mà sao lần này anh lại không mang theo em chứ”.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Thấy con dâu đau khổ như vậy, cả gia đình 2 bên thay nhau động viên chăm sóc. Con bé có vẻ bình tâm trở lại song nó ít nói ít cười hơn hẳn. Vợ chồng tôi nhiều lần muốn đón về quê nó từ chối:
“Con phải ở lại đây hương khói cho anh ấy. Ngôi nhà này là nơi vợ chòng con có những quãng ngày bên nhau rất vui vẻ”.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành để con bé ở lại 1 mình trong căn chung cư và nhờ ông bà thông gia họ hàng bên ngoại thường xuyên lui tới chăm sóc. Thi thoảng cuối tháng, vợ chồng tôi rảnh cũng hay lên thăm con dâu và động viên nó cho đỡ buồn.
Thời gian gần đây do gần Tết nên việc nhà nông cũng ít hơn vì thế tôi lên định ở với con dâu cả tháng. Thấy mẹ chồng lên, con bé vui lắm. Tôi cũng thấy nó chăm sóc bản thân hơn khi làm lại tóc, sắm váy vóc mới, mua mỹ phẩm chăm sóc da và chú tâm làm việc.
Ban đầu thấy con dâu thay đổi tích cực như vậy, tôi vui và yên tâm lắm. Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn có cảm giác gì đó là lạ. Đêm hôm ấy khi dậy đi vệ sinh qua phòng con, tôi vô tình nghe thấy tiếng người đàn ông phát ra từ trong phòng của con bé. Lắng tai tôi nghe thấy tiếng con dâu thủ thỉ nói chuyện.
Việc chồng nó mất, con bé sau này có người khác thì tôi cũng thấy là điều bình thường nhưng còn chưa qua giỗ đầu của chồng mà vội đưa nhân tình về nhà như vậy thật sự không nên chút nào. Tôi băn khoăn muốn góp ý nhưng còn chưa biết phải nói với con ra sao.
Đêm thứ 2, nửa đêm thức dậy tôi lại bắt gặp con dâu đang tâm sự cùng ai đó. Tiến đến sát cửa cố lắng nghe, tôi trào nước mắt vì nghe được lời tâm sự của con bé:
“2 hôm nay mẹ lại từ quê ra thăm em đây anh này. Em biết bà ở quê nhiều việc lắm mà vẫn canh cánh lo cho em. Nếu giờ anh còn sống thì vui biết bao, cuối tuần này mình sẽ cùng về thăm bố mẹ luôn. Em nói vậy thôi chứ anh đừng lo nhé. Gần đây em biết tự tìm kiếm niềm vui như xem phim, nghe nhạc, mua sắm, làm đẹp rồi. Em thấy đỡ nhớ anh và đã quen với việc chỉ có 1 mình rồi”.
Sau đó là tiếng người đàn ông nói hệt giọng con trai tôi:
“Cố gắng lên em nhé, anh luôn ỏ bên em”.
Không thể kìm được, tôi đẩy cửa xông vào thì thấy con bé nằm cầm điện thoại. Con đang bật lại những lời ghi âm của chồng. Thì ra trước đây, 2 vợ chồng thường có thói quen ghi âm thoại và gửi cho nhau hàng ngày để kể lại hoặc chuyện trò khi không gặp mặt. Chúng cũng ghi nhiều lời trêu đùa, dặn dò, hát tặng nhau để luôn cảm thấy như đang có nửa kia ở bên cạnh khi họ đi trực phải xa nhau.
Lúc này con dâu mới khóc bảo:
“Nhiều đêm trằn trọc khó ngủ vì nhớ chồng, con toàn bật lời dặn dò trêu đùa của anh ấy trước đây để nghe lại và tâm sự cho anh nghe mẹ ạ”.
Hiểu ra mọi chuyện, tôi thương con quá. Có lẽ tôi sẽ lên chơi thường xuyên hơn để con bé bớt cô đơn.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
webtretho