Đı công ᴛác 2 ᴛháng về bụnɠ ô sın đã ᶅùm ᶅùm gặng hỏı ᴛhì choánɠ váng: ‘coп chồnɠ chị đấƴ, chị ᶅàm gì được ᴛôı’

Tôi là nhân tình của chồng chị từ trước. Anh ấy đưa tôi vào làm ô sin chỉ là cái cớ để chúng tôi gần nhau thôi.

Sắp hết thời gian nghỉ thai sản chuẩn bị đi làm tôi hoang mang tột độ vì đúng lúc đó mẹ chồng bảo bà không lên trông cháu được do đứa cháu con em trai chồng bị tai.nạn.

Em trai chồng đang đi làm ăn xa nên bà phải trông con đỡ cô chú ấy, vợ chồng tôi có điều kiện hơn có thể thuê giúp việc.

Chuyện thuê giúp việc tôi không ngại về tiền bạc nhưng gấp gáp như thế mà kiếm được 1 người mình tin tưởng để giao con thì khó vô cùng, mà tôi thì cận ngày đi làm rồi. Tôi cũng không thể nhờ bà ngoại vì ông ngoại ở quê đang ốm. Đang rối rít không biết làm thế nào thì bất ngờ chồng bảo:

– Chị cùng công ty anh đang thừa giúp việc bảo mình có muốn thuê không. Cô kia làm cho nhà chị ấy 3 năm rồi, trông cả con cho chị ấy đi làm nhưng giờ bà nội lên đỡ nên thừa người. Chị ấy thương cô ấy làm việc tốt nên muốn tìm chủ mới giúp cô ấy.

– Anh bảo chị ấy giới thiệu cô đó sang nhà mình em xem thử.

– Ừ, để anh gọi đjện.

Tôi mừng quýnh. Cô này đã từng trông trẻ thì chắc có kinh nghiệm rồi, chỉ cần kiểm tra xem có hợp với con nhà mình nữa không thôi.

Ai ngờ vừa mới nhìn thấy cô ô sin bé con nhà tôi đã cười thành tiếng, điều mà tôi có mơ cũng không dám nghĩ đến. Con chịu chơi với cô ấy chứ không khóc như những khi gặp người lạ. Cô vui mừng đồng ý nhận cô ấy về làm giúp việc ngay lập tức để mình có thể đi làm.

Hôm đầu tiên tôi sốt sắng về nhà sơm vì sợ con khóc nhưng về tới nơi đứng ngoài 1 lúc mà chẳng nghe thấy tiếng khóc nào. Vào bên trong thì thấy con đang say giấc trong nôi còn giúp việc dọn dẹp nấu cơm.

Đúng là cảm ơn trời đất đã cho tôi gặp cô ấy. Sau khi đi làm trở lại được chừng gần 1 tháng thì sếp sắp xếp cho tôi đi công tác. Biết tôi con nhỏ nên anh ấy cẩn thận hỏi lại:

– Em xem liệu có xa con để đi được không. Chuyến công tác này công ty rất cần có em nhưng nếu em không muốn đi vì con anh cũng không ép.

– Em đi được anh ơi. Nhà em có giúp việc tuyệt vời lắm. Thậm chí giờ con em còn thích chơi với cô ấy hơn cả em ấy.

– Thế thì tốt quá, em đi nhé.

– Vâng ạ.

Tôi chuẩn bị mọi thứ cho chuyến công tác, chồng lúc nào cũng động viên:

– Em cứ yên tâm mà làm việc không phải lo ở nhà. Con đã có anh và giúp việc chăm rồi.

– Liệu giúp việc có chăm luôn anh không đấy?

– Em cứ nghĩ linh tinh. Em thấy anh là thằng đàn ông tạp nham vậy à? Không thì anh cho cô ta nghỉ rồi bảo mẹ lên trông cháu.

– Thôi, em đùa thế thôi, để mẹ ở nhà trông con chú Kiên không tội thằng bé.

Tôi yên tâm giao con cho giúp việc ở nhà trông. Lúc đầu dự định tôi đi hơn 1 tháng nhưng do công việc phát sinh nên 2 tháng tôi mới về được. Thực sự nhớ con phát đjên.

Công việc bận tới mức tháng thứ 2 tôi chỉ gọi được cho chồng 2 cuộc đthoại hỏi thăm con. Tôi về không báo trước để tạo bất ngờ cho chồng.

Tôi không quên mua quà cho 2 bố con và cả giúp việc, thực sự may có cô ấy không thì tôi đã không thể tham gia chuyến công tác quan trọng này.

Về đến nhà, tôi hào hứng bấm chuông và ô sin ra mở cửa. Nhưng khi 2 người đối diện nhau thì cả 2 đều bất ngờ tới mức 4 mắt không rời nhau:

– Ơ… chị về sao không báo trước…

– Cô… Bụng cô… Cô có bầu khi nào đấy? Nó là con ai vậy?

Lúc đấy tôi bất ngờ nên chỉ hỏi được câu ấy. Cô ta cũng chưa có chồng trước khi tới nhà tôi làm. Ai ngờ câu trả lời của cô ta khiến tôi chấn động:

– Nó là con chồng chị đấy, chị không biết à?

– Cô dám…

– Sao tôi không dám, chị làm gì được tôi?

– Khốn nạn…

– Tôi là nhân tình của chồng chị từ trước. Anh ấy đưa tôi vào làm ô sin chỉ là cái cớ để chúng tôi gần nhau thôi.

Ả ta cứ nhâng nhâng cái mặt như thế mà không thèm mở cổng cho tôi vào khiến tôi cay cú gọi đjện cho chồng về gấp. Lúc này khi tôi làm um ngoài cổng thì bà hàng xóm mới rỉ tai tôi.

– Hồi trước, mỗi khi cô ra ngoài tập gym tôi vẫn thấy chú đưa cô này về chơi với bé Nhím đấy.

– Trời ơi, hèn gì mà lúc cô ta tới làm giúp việc con cháu nó lại quấn quýt cô ta như vậy. Cháu thật không ngờ chồng cháu…

Ngay khi chồng xuất hiện tôi đã cho anh 1 cái bạt tai rồi buộc ả khốn nạn kia rời nhà ngay lập tức. Vì tôi về quá đường đột nên chồng tôi chưa kịp thu xếp cho ả đi lánh.

Ả ta cứ ngỡ bám lấy chồng tôi là đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà được nhưng ả đã nhầm. Chồng tôi đang phải quỳ dưới chân tôi xin tha kia kìa. Mấy hôm rồi tôi chẳng thể nuốt nổi thứ gì, cảm giác như bị rút hết sức lực.

Tôi thấy đau.khổ và bế tắc quá, tôi phải làm gì với con tôi, với gia đình này đây. Xin hãy cho tôi lời khuyên.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *