Mấy hôm trước là tròn 1 năm ngày giỗ đầu của chồng tôi. Vào ngày giỗ anh, cả nhà đều dậy từ sớm làm cỗ mời khách.
Sau khi ăn xong, trước mặt đông đủ các cô dì chú bác trong họ hàng, anh chị em trong nhà, bố mẹ chồng đưa cho tôi một sổ đỏ rồi bảo:
“Nay là giỗ đầu của thằng Nam – con trai mẹ cũng là 1 năm con dâu mẹ mất chồng. 1 năm qua chồng mất mà con vẫn ở lại đây để hương khói cho nó chu toàn, bố mẹ cảm ơn về điều này lắm. Giờ thì con cầm lấy sổ đỏ căn biệt thự 10 tỷ bố mẹ vừa mua này và ra sống riêng đi”.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Thấy bố mẹ chồng nói vậy, tôi khóc bảo:
“Con không lấy sổ đỏ này đâu, con muốn ở lại đây cùng bố mẹ. Xin bố mẹ đừng đuổi mẹ con con”.
Mẹ chồng cứ ôm lấy con dâu khóc:
“Con ngốc lắm, từ mai phải ra nhà kia ở vì nó đã thuộc về con. Sau đó con phải tìm được người đàn ông tử tế mà tái hôn. Đây cũng là ý muốn của bố mẹ và cũng là tâm nguyện gửi gắm của thằng Nam trước khi nó mất”.
Thật sự tôi rất cảm động với tình cảm và ân tình của bố mẹ chồng dành cho. Không chỉ sau khi con trai mất, họ mới đối tốt với con dâu. Ngược lại ngay khi về làm dâu, bố mẹ anh đã luôn coi tôi như con gái trong nhà. Chẳng thế mà mẹ chồng – con dâu không bao giờ to tiếng với nhau. Đi đâu cùng nhau, mọi người đều nghĩ bà là mẹ đẻ còn tôi là con gái.
Tôi còn cứ nghĩ, cuộc sống chẳng cần gì chỉ cần có bố mẹ chồng tâm lý, chồng yêu chiều và nhà ngoại khỏe mạnh là đủ. Thế mà đùng cái biến cố ập tới, vì va chạm trên đường đi làm về mà chồng tôi đã qua đời ở tuổi 30 khi còn bao dự định dang dở.
Sau khi anh mất, dù đau đớn đến ngã quỵ suốt 1 thời gian dài nhưng nhờ sự động viên của bố mẹ 2 bên, tôi đã mạnh mẽ đứng lên chăm sóc đứa con gái 4 tuổi của mình.
Nhiều lần sợ con dâu ở nhà buồn, mẹ chồng tôi giục:
“Tranh thủ ngày cuối tuần được nghỉ làm, con thỉnh thoảng đưa cháu về quê ngoại chơi cho ông bà đã nhớ”
Hoặc:
“Nghỉ lễ tận mấy ngày liền, ở đây có mẹ lo hương khói cho chồng con rồi, con cứ đưa cháu về quê cho khuây khỏa”.
Dù mẹ chồng nói vậy nhưng tôi cũng không muốn rời căn nhà quá đỗi thân thương này. Với lại tôi biết bà ở nhà cũng nhiều việc nên muốn dành thời gian đỡ đần.
Thế mà giờ đây, chỉ sau 1 năm ngày mất của con trai, bố mẹ còn cho tôi biệt thự tiền tỷ và giục dâu đi bước nữa. Thấy tôi còn không chịu ra riêng, chị dâu còn nắm tay:
“Bố mẹ đã có vợ chồng chị lo cho rồi, vì thế em đừng bận tâm. Chỉ cần em sống hạnh phúc, tìm được một người đàn ông tử tế để tái hôn và cùng yêu thương chăm sóc cho bé Na là bố mẹ và anh chị trong nhà đã vui rồi. Sống là phải mở lòng để đón nhận hạnh phúc em ạ”.
Những lời mọi người nói khiến tôi rưng rưng. Nhưng cứ nghĩ đến những ngày phải rời xa căn nhà này là tôi lại không muốn mọi người ạ. Tôi chỉ muốn ở đây làm con dâu của bố mẹ chồng mà thôi.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
webtretho