Mẹ chồng ốm gọi về chăm, em bảo thẳng: Của nả cho hết con gái rồi, giờ cứ nó mà réo

Kể ra nhiều người bảo em hẹp hòi chấp nhặt với mẹ chồng nhưng nói thật, ai sống trong hoàn cảnh của em mới biết mẹ chồng em quá quắt tới mức nào.

Sau cưới vợ chồng em không có điều kiện mua nhà trong khi nhà bố mẹ anh rộng rãi, thừa phòng nên 2 đứa tính ở chung với ông bà. Tuy nhiên mẹ chồng em bảo:

“Chưa mua được nhà thì thuê nhà mà ở. Sống chung đụng làm gì cho ra đụng vào chạm rồi lại tôi mang tiếng mẹ chồng ức hiếp con dâu”.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Thế là chúng em phải dọn ra ở riêng. Vậy song ở riêng mà em có được tự do đâu, cứ 1 tuần 2 lần bà gọi con dâu về lau dọn nhà cửa. Chủ nhật bà đi chợ mua thứ ăn về gọi em sang sơ chế bỏ tủ lạnh để cả tuần ông bà chỉ việc mang ra đun nóng ăn. Nói thực là mẹ chồng em lười, ỉ lại cho dâu. Mấy lần em về làm, hàng xóm sang chơi bảo:

“Công nhận dâu nhà bac đảm thế. Ở riêng mà vẫn chăm sóc bố mẹ chồng kỹ thế”.

Em thì cũng chỉ cười trừ đáp lại theo phép lịch sự bảo đó là việc nên làm nhưng mẹ chồng em thì nguýt miệng, nói giọng chua hơn chanh rằng:

“Ối giời. Mình mất tiền cưới hỏi đoàng hoàng thì dâu phải có trách nhiệm chăm lo, báo hiếu chứ. Không thế thì thà để con trai mình ở vậy cho rồi”.

Bà không cho con trai con dâu sống chung nhà nhưng con gái, con rể bà bán nhà lấy tiền kinh doanh đất thì bà gọi luôn về ở với ông bà cho đỡ tốn kém.

Cách hành xử của mẹ chồng em như thế, bảo làm sao em không nghĩ cho được. Đã thế, cháu chắt bà cũng phân biệt. Mang tiếng con em là cháu nội, cháu đích tôn mà bà không mặn mà gì đâu. Con dâu đẻ bà chăm cho đúng chục ngày rồi bảo mệt không chăm được. Con gái đẻ bà phục vụ 6 tháng thì cấm thấy kêu than. Đấy là còn chưa kể cả nhà con gái ở cùng nhà bà bao ăn, bao điện nước. Vậy mà vợ chồng em về ngày nào là phải đi chợ ngày ấy.

Nhiều lúc em chán không buồn về nội nhưng chồng em bảo:

“Mình phận làm con cứ sống cho phải đạo. Mẹ già rồi, suy nghĩ nhiều khi cổ hủ, làm con đừng chấp”.

Chồng em là con do bà dứt ruột đẻ ra đương nhiên anh ấy chịu nín nhịn được chứ em là dâu từ ngày cưới về chẳng được hưởng gì toàn phải gồng gánh trách nhiệm, bảo làm sao em không mệt mỏi.

May mắn, cưới được 5 năm vợ chồng em cũng mua trả góp được căn chung cư giá rẻ. Tuy nhiên, mẹ chồng em lại vin lý do 2 đứa đã có nhà nên làm di chúc luôn nhà cửa, đất cát cho con gái vì vợ chồng cô chú ấy làm ăn thua lỗ, hiện đang trắng tay.

Em không tham nhưng cái gì nó cũng phải công bằng. Bà lo cho con gái, em không cản nhưng không thể dốc hết mà phải nghĩ tới con trai con dâu một tí. Đằng này bà coi vợ chồng em như không tồn tại. Đến chồng em còn ức, 3 tháng anh không về thăm bố mẹ.

Cách đây 2 tuần mẹ chồng em ốm nặng phải nhập viện điều trị. Bà gọi em về phục vụ nhưng em bảo luôn:

“Mẹ gọi con gái mẹ chăm. Của nả bao nhiêu cho nó rồi thì giờ cứ nó mà réo”.

Chồng em thì vẫn sót mẹ ra vào viện thăm nom liên tục. Riêng em mặc kệ.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Webtretho

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *