Bao nhiêu năm làm dâu nhà bà, một mình tôi bán hàng ở chợ nuôi 7 miệng ăn, bố mẹ chồng, 2 em chồng, rồi chồng với con vậy nhưng trong mắt họ, tôi vẫn chỉ là đứa thất học, đầu đường xó chợ.
Ảnh minh họa
Mẹ tôi mất sớm, mình bố ở vậy nuôi 3 anh em tôi học. Cũng vì gia đình hoàn cảnh, bố làm ruộng không lương nên học hết cấp 3 là tôi nghỉ học theo người quen mở quán bán hàng ngoài chợ để san sẻ gánh nặng kinh tế với bố.
Năm 26 tuổi tôi kết hôn với chồng tôi bây giờ. Ngày lấy anh, ai cũng nói tôi số may mắn lấy được chồng học cao. Vậy nhưng ngờ đâu, cuối cùng tôi lại khổ vì lấy chồng bằng cấp.
Chồng tôi có bằng tiến sỹ làm trong 1 cơ quan nhà nước, lương tháng 9 triệu. Bố mẹ anh lương hưu cộng lại được 7 triệu nhưng còn đang nuôi 2 đứa em anh học đại học nên mọi chi tiêu lớn nhỏ trong nhà từ cái tăm tới chai nước mắm đều là tiền vợ chồng tôi phải chi.
Cưới xin, hiếu hỉ trong họ tôi phải móc ví rút tiền. Đấy là còn chưa nói, 2 đứa em chồng thi thoảng thiếu tiền học phí cũng ngửa tay xin anh trai. Chồng tôi đương nhiên lại móc từ ví vợ. Nói là tiền vợ chồng chứ thực ra toàn là tiền tôi buôn bán chạy chợ chứ chồng tôi được có ngần ấy chỉ đủ nuôi thân anh ấy.
Chồng tôi làm công chức, cũng gọi là có tí chức vụ nên lúc nào cũng đòi hỏi chỉn chu hình thức, quần áo, giày dép bóng lộn, đi sớm về muộn có đỡ đần cho vợ được tí nào.
Ngày nào tôi cũng phải dậy từ 3 giờ sáng đi lấy hàng, ngồi cả ngày ngoài chợ tới tận 7,8 giờ tối mới về. Lúc ấy cả nhà đã ăn xong, mình tôi thui thủi ăn đồ nguội. Mẹ chồng tôi chẳng thương con dâu, đồ ăn thức uống có bao giờ để phần tử tế đâu. Hôm nào tôi cũng ăn cơm cấn canh cặn. Nhiều hôm nhìn mâm cơm phát tủi nhưng mệt, tôi đành ngồi và cố cho xong bát cơm rồi tắm giặt đi ngủ.
Có hôm 8 giờ tối về tới nhà, mở lồng bàn thấy mâm cơm canh tung tóe, rau dưa mắm muối vung vẩy nhìn sợ quá, tôi bảo mẹ chồng: “Con cũng không cầu kỳ đòi hỏi ăn ngon nhưng mâm cơm mọi người ăn xong cũng nên để phần gọn gàng chứ thế này nhìn khó coi lắm”.
Vậy mà mẹ chồng tôi chẹp miệng: “Gớm, chị lắm chuyện. Chỉ là con buôn ngoài chợ mà cũng bày đặt đòi hỏi. Nhà tôi toàn người học thức còn chưa lên tiếng đây…”.
Nghe mẹ chồng nói, tôi nghẹn ứ cổ đành quay mặt lau nước mắt. Bao nhiêu năm làm dâu nhà bà, một mình tôi chạy chợ nuôi 7 miệng ăn, bố mẹ chồng, 2 em chồng, rồi chồng với con vậy nhưng trong mắt họ, tôi vẫn chỉ là đứa thất học, đầu đường xó chợ như thế.
Hôm qua, chồng tôi đi uống say tới 12 đêm mới về. Anh nôn ọe nói lảm nhảm cả đêm làm tôi thức trắng, sáng ra tôi vẫn phải ra chợ bán hàng. Tối về tôi góp ý bảo anh lần sau đừng uống nhiều như vậy. Một phần là vì tôi không có sức phục vụ, phần quan trọng là vì chính sức khỏe của anh. Vậy nhưng mẹ chồng tôi ngồi bên liền chỉ tay mặt con dâu bảo:
“Chị đúng là dạng thất học nên không hiểu gì về việc xã hội. Phận làm vợ là phải chăm sóc phục vụ chồng. Chồng chị làm việc xã giao, uống vài chén rượu có vấn đề gì mà chị cũng phải tỏ thái độ như thế. Chị sống được cùng nó thì sống, không thì cứ việc về nhà đẻ chị mà ở”.
Vì con tôi cố nín nhịn qua ngày. Chồng tôi tuy không phụ bạc vợ nhưng cũng chẳng bao giờ biết bảo vệ tôi dù chỉ 1 lần thành thử cảnh làm dâu của tôi mệt mỏi lắm.
Nguồn Tin: giadinhmoi