Ngày cưới, em khóc nghe bố mẹ bàn nhau: Bán đàn lợn mua 5 chỉ vàng cho con đỡ tủi

Bố mẹ em làm nông lại đông con nên kinh tế gia đình lúc nào cũng trong tình trạng khó khăn. Nhà có tổng cộng 5 chị em, 2 gái, 3 trai.

Hơn mẫu ruộng rồi bố mẹ còn thuê thêm 5 sào nữa để làm thêm là thành mẫu rưỡi nên từ nhỏ tới lớn, ngoài bữa ăn với đêm ngủ thì lúc nào 2 ông bà cũng có mặt ở ngoài đồng. 5 anh chị em tự ở nhà chăm lo cho nhau.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Khổ nhất là mỗi lần tới hạn đóng học phí là bố mẹ lo xanh mặt. Vì nhà không có thu nhập gì ngoài mấy sào ruộng với đàn gà, đàn lợn nên ngày ấy, bố mẹ phải rục rịch lúc bán thóc khi gọi người tới cân lợn, dồn từng chục trứng trong chuồng. 5 anh em lúc nào cũng nộp tiền muộn nhất lớp.

Vì thương bố mẹ, 2 anh trai em đòi nghỉ học sớm để đi làm phụ giúp kinh tế gia đình nhưng bố em không đồng ý. Ông bảo:

“Bố mẹ có thể nhịn đói chứ không bao giờ để các con mình nhịn học. Đời bố mẹ ít chữ mới khổ thế này. Giờ các con cũng không học hành ra gì nữa thì sau này làm sao ngẩng mặt được với đời”.

Vậy là 5 đứa con, bố mẹ em nuôi lấy 5 bằng đại học rồi lần lượt dựng vợ gả chồng cho từng đứa. Cứ mỗi một đứa kết hôn, bố mẹ em lại ngồi bảo nhau:

“Thế là lo xong 1 việc. Mình cũng vơi gánh nặng”.

Nhưng ông bà nói miệng vậy chứ mỗi lần con cái đưa nhau về thăm là bố mẹ lại thịt gà, đong gạo cho mang đi, biếu tiền thì không chịu nhận, nếu có lấy thì cũng giấu kín rồi đợi tết nhất lấy cớ mừng tuổi hết lại cho cháu nội, cháu ngoại.

Em là út ít lấy chồng muộn nhất, tận 29 tuổi mới dẫn người yêu về. Bố mẹ em thấy rể út ra mắt mừng như vớ được vàng. Ông bà kéo con gái bảo:

“Lần này phải chốt đấy, không còn trẻ trung gì nữa. Gả xong chồng cho mày nữa là bố mẹ coi như nhẹ nợ”.

Nghe mà em phì cười. Hôm ăn hỏi xong, em vô tình thấy ông bà nói chuyện to nhỏ trong phòng.

“Bà xem gọi người tới bán đàn lợn đi để lo cho con 5 chỉ vàng mang về nhà chồng cho đỡ tủi. Nó là út ít đừng để thiệt thòi hơn các anh các chị. Lợn bán thời điểm này đúng là mất giá nhưng đành chịu chứ làm thế nào. Hạnh phúc của con mới là quan trọng”.

Em đứng ngoài mà ứa nước mắt, thương quá các chị ạ. Sau em chạy vào can không cho bố mẹ bán, thế mà cuối cùng, lúc em không có nhà ông bà vẫn gọi người bắt lợn.

Hôm em cưới mẹ lên trao kiềng vàng 5 chỉ mà em khóc nghẹn không thành tiếng. Đúng là chỉ bố mẹ mới hết lòng thương con như thế.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

webtretho

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *