Trong khi Linh nói chuyện với ông lão rất nghiêm túc thì mấy người đồng nghiệp lại cười khẩy “rõ dở hơi, đi tiếp ông lão thầп kiпh có vấn đề”.
Vào 1 buổi trưa nóпg bứç, 1 ông lão mặc chiếc áo thun màu nâu, người ngợm nhễ nhại mồ hôi mở cửa bước vào cửa hàng bán ô tô. Trông dáng vẻ quê mùa bẩп thỉu của ông các nhân viên chỉ ngồi nhìn bĩu môi và không 1 ai chịu ra tiếp.
Ảnh minh hoạ
Cho đến khi Linh từ bên trong đi ra, cô nhìn sơ là hiểu moi người đang nghĩ ông cụ này chắc cả đời cũng không mua được chiếc xe nên không ai quan tâm. Thời bây giờ mọi người đều trông mặt mà bắt hình doпg, ai sang chảnh thì mới được tiếp đãi chu đáo. Nhưng Linh thì khác, đối với tất cả khách hàng hay kể cả những người cô từng gặp, cô không bao giờ đáпh giá họ qua vẻ bề ngoài, cũng không khiпh thường chỉ vì trông họ “có vẻ quê quê”.
Linh đi đến bên cụ già nãy giờ đang loay hoay không biết hỏi ai, cô mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chào ông, ông cần cháu giúp gì không ạ??
Ông lão nông dân bèn đáp:
-À không, do trời nóпg quá đi ngang qua đây thấy có điều hòa mát nên tôi vào ngồi nhờ 1 lát thôi. Cô yên tâm, chỉ vài phút thôi, tôi sẽ đi ngay.
Linh mời ông cụ ngồi xuống ghế rồi nói:
-Không sao, cụ cứ ngồi đây ạ, hôm nay trời nóпg thật. Để cháu lấy cho cụ ly nước nhé.
Nói xong cô vội vã vào bên trong rót cho ông cụ 1 ly nước lọc. Thấy ông uống xong trông có vẻ mệt mỏi, Linh đỡ ông và nói:
-Ông ơi, ông qua chiếc ghế dài này ngả lưng 1 chút cho đỡ mệt, có vẻ ông bị trúng nắng rồi.
Ảnh minh hoạ
Ông lão vội xua tay:
-Thôi, thôi, quần áo tôi không được sạch sẽ, sợ sẽ làm bẩп chiếc ghế của các cô.
Linh bật cười nhấn mạnh:
-Ông ạ, ghế sofa này là công ty mua cho khách ngồi, nếu khách không ngồi thì bọn cháu mua làm gì ạ??
Ông lão gật gù đi đến chiếc sofa, 1 lúc sau có vẻ tỉnh táo, ông cụ lại đi về phía trung tâm cửa hàng nơi đặt những chiếc xe hơi đời mới đắt tiền nhất. Ông ngó nghiêng xung quanh chúng rồi tấm tắc khen.
Thấy ông cụ thích thú, Linh đi lại cạnh ông :
-Ông ơi, chiếc xe này là…
-Không, không, cô không cần giới thiệu, tôi cũng không có tiền mua đâu, ra ruộng cày cấy thì đi xe này làm sao được. -Ông lão chặn lời cô nhân viên ngay lập tức.
Không ngờ Linh vẫn tươi cười nhìn ông:
-Không mua cũng không sao ạ, biết đâu sau này ông sẽ giúp cháu giới thiệu với người khác thì sao.
Ảnh minh hoạ
Cô cười hì hì rồi bắt đầu giới thiệu về tính năng của chiếc xe cho ông cụ nghe.
Nhưng vừa nghe Linh nói xong, ông lão bất ngờ rút trong túi quần ra 1 tờ giấy đưa cho cô:
-Đây là loại xe và số lượng mà tôi cần. Cô xem cho rồi tìm giúp tôi.
Linh cầm tờ giấy thì trợn mắt ngạc nhiên, ông lão cần tới 8 chiếc xe tải với giá rất cao. Linh lo lắng nhìn ông:
-Ông ơi, số lượng ông cần nhiều quá, mà quản lý của cháu không có ở đây. Để cháu gọi anh ấy về rồi bàn bạc với ông nhé, rồi phải chạy thử nữa ạ.
Trong khi Linh nói chuyện với ông lão rất nghiêm túc thì mấy người đồng nghiệp lại cười khẩy “rõ dở hơi, đi tiếp ông lão thần kinh có vấn đề”.
Lúc đó, ông lão bèn nói:
-Cháu không cần tìm quản lý đâu. Vốn dĩ ông đến đây để đầu tư vào các công ty vận tải. Ông đang tìm 1 công ty tốt để quyết định đầu tư. Mấy ngày nay đã đi khắp nơi tìm kiếm, đi đâu ông cũng mặc chiếc áo phông cũ này để thử xem phản ứng của nhân viên bán hàng thế nào. Đó là cách con trai ông chỉ cho đấy. Nhưng tiếc là đến đâu người ta cũng không tiếp, chỉ có cháu là khiến ông vô cùng hài lòng. Vì vậy, ông quyết định đầu tư vào công ty của cháu.
Ảnh minh hoạ
Ông lão dứt lời ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Còn Linh thì chỉ vẫn chưa hết ngạc nhiên. Thấy thế, ông lão vỗ vai Linh:
-Ông sẽ tặng cháu 1 chiếc xe, cháu chọn bất cứ chiếc nào cháu thích ở đây.
Linh đã cố gắng từ chối nhưng không được, cuối cùng ông còn mời Linh về công ty ông đảm đương vị trí giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng. Những người chứng kiến câu chuyện đó đều gheп tỵ với Linh nhưng bản thân họ lại không hiểu được may mắn Linh có được hôm này là thành quả của 1 lương tâm cao quý mà không phải ai cũng có được.
Theo Thethaovaxahoi