Thấy con gái hàng xóm giống hệt chồng đã mất, tôi khóc nghẹn nhớ sai lầm 18 năm trước

Sau khi chồng mất, những tưởng cuộc sống của tôi và các con cứ thế bình an trôi qua song thật không ngờ, mọi thứ lại bị đảo lộn chóng mặt kể từ khi gia đình hàng xóm mới chuyển đến trọ.

Những ngày này tôi đang phải sống trong những tháng ngày ân hận và day dứt. Bởi mỗi khi nhìn thấy gia đình 3 người nhà hàng xóm kia, trong đó cô con gái của họ có ngoại hình giống chồng tôi như tạc, nhất là cái miệng, đôi mắt và khuôn mặt kia thì lòng tôi lại đau như cắt nhớ tới quãng thời gian 18 năm trước của mình.

Ảnh minh hoạ

18 năm trước, vợ chồng tôi mới kết hôn được 2 năm và đang sống ở quê. Thế nhưng do công việc của một giám sát công trình, chồng tôi cứ đi làm xa liên miên. Điều này khiến tôi lúc nào cũng lo lắng, ngờ vực anh có bồ bên ngoài và hay ghen tuông vô cớ. Gia đình nhỏ của tôi cứ thế mà lục đục suốt ngày.

Chuyện gì đến phải đến, chồng tôi ngoại tình với người đàn bà khác. Sau khi người này sinh con gái đầu lòng thì mất do tai biến sản khoa. Anh đã mang đứa con gái riêng đỏ hỏn về cầu xin:

“Xin em hãy nhận và nuôi dạy nó nên người. Anh mắc sai lầm nhưng con bé không có tội, em có thể sỉ vả anh thế nào cũng được”.

Nhưng lòng tôi chỉ toàn ghen tuông hận thù.

“Nó là con anh chứ có phải con tôi đâu. Dù mẹ nó không còn nhưng tôi cũng không có liên quan gì đến con bé. Anh mang nó đi đâu thì đi, cho ai thì cho”.

Nghe nói sau đó chồng tôi đã đưa con bé cho 1 người phụ nữ hiếm muộn nào đó. Anh cũng toàn tâm toàn ý cắt đứt liên lạc và chỉ quan tâm tới 3 mẹ con tôi như để chuộc lỗi lầm của mình.

Bẵng đi cũng đã mười mấy năm trôi qua, nhờ nỗ lực kiếm tiền và biết tiết kiệm mà cuộc sống gia đình tôi ngày càng khấm khá. Chúng tôi đã chuyển từ quê lên phố mua nhà, mở quán ăn. Công việc ngày càng phát triển khiến cuộc sống dư dả có thêm của ăn của để.

3 năm trước chồng tôi qua đời sau 1 thời gian dài chiến đấu với bệnh xơ gan. Trước khi mất anh vẫn nhờ cậy:

“Tìm hộ anh đứa con riêng năm nào và giúp đỡ nếu con khó khăn”.

Ảnh minh hoạ

Sau khi anh mất, tôi vẫn kinh doanh quán ăn để nuôi các con khôn lớn. Ngôi nhà trong ngõ phố mua được năm nào tôi cũng đăng cho thuê để lấy thêm 1 khoản tiền tiết kiệm.

Lúc rảnh rỗi, tôi cũng nhớ về chuyện năm xưa, đứa con riêng của anh bị tôi từ chối nuôi dưỡng không biết giờ ra sao. Tôi ân hận vì đã quá khắt khe tuyệt tình với con bé khiến người chồng quá cố của mình cũng đau lòng.

Mới đây cạnh nhà tôi có 1 gia đình mới chuyển đến thuê nhà tôi. Tôi biết họ cũng đến từ quê cô bồ của chồng tôi. Bất ngờ hơn, đứa con gái của họ giống hệt chồng tôi.

Sau khi trò chuyện, biết rõ tôi chính là người năm xưa bắt chồng phải cho đi đứa con riêng này, bà mẹ nuôi phản ứng ra mặt:

“Chúng tôi không thuê nhà này nữa”.

“Bà cứ ở lại đây, tôi sẽ giảm ½ số tiền thuê nhà chỉ mong bà cho chúng tôi nhận lại đứa con riêng của chồng quá cố”.

“Nhận lại ư? 18 năm qua nó đã là con gái của chúng tôi rồi. Tôi đã coi nó chẳng khác gì con đẻ, bà đừng làm xáo trộn cuộc đời con bé nữa”.

Con bé cũng biết sự thật rồi. Nó tỏ ra xa lạ và giữ nguyên cách xưng hô “cô” – “cháu” với tôi. Điều này càng khiến tôi ân hận vì quyết định sai lầm 18 năm trước không giữ con bé ở bên mình.

Những ngày này tôi đành tôn trọng quyết định của người hàng xóm và tự nhủ với bản thân không được quấy rầy cuộc sống của con bé nữa. Nhưng nhìn thấy nó sống khổ sở mà không chịu nhận bất cứ sự giúp đỡ nào, tôi lại thấy áy náy với chồng tôi quá. Tâm nguyện cuối cùng của anh có lẽ tôi mãi sẽ không giúp được. Giá như….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *