Sau bao ngày kẹt lại thành phố, ở trong phòng trọ ôm hũ tro vợ, cuối cùng tôi cũng đưa được cô ấy về nhà rồi mọi người ạ.
Vợ chồng tôi cùng quê nhưng khác xóm, chơi với nhau từ hồi cấp 3 rồi yêu. Trong 4 năm tôi đi xuất khẩu lao động thì vợ ở nhà học lên cao đẳng nhưng chẳng xin được việc gì đành đi làm công nhân.
Tôi về, hai đứa đám cưới rồi đưa nhau vào trong khu công nghiệp xin việc. Tôi đi làm từng ấy thời gian nhưng tiền cũng chẳng giữ được bao nhiêu vì làm đến đâu gửi hết cho ông bà già ở quê trả nợ, xây nhà rồi.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Vào trong này bọn tôi thuê căn nhà trọ nhỏ để ở tạm. Cũng tại đây vợ tôi lần lượt sinh hai đứa, con bé lớn giờ 7 tuổi rồi, còn thằng thứ 2 mới có 4 tuổi. Trước vợ chồng tôi để các con học trong này hết nhưng từ đợt tết năm ngoái mới gửi con ở quê để ông bà cho các cháu đi học đỡ tốn kém.
Lúc đó vợ tôi còn bảo:
“Cố gắng làm vài năm rồi em về quê để chăm sóc các con, chứ bố mẹ một nơi con một nơi tội lắm”.
Tôi cũng tính như vậy vì làm thuê làm mướn cũng chỉ đủ ăn thôi chứ không khá lên được. Ở quê thì còn bố mẹ già đau yếu suốt, hai con vẫn dại dột. Vậy nên vợ chồng tôi ở trong này ăn uống đạm bạc hết sức có thể, sống cũng tạm bợ không mua sắm gì nhiều, có từng nào dồn hết để lo cho bố mẹ và các con ở quê.
Từ đầu năm vợ chồng tôi vào đây chưa về lần nào. Mấy tháng trước vợ tôi kêu tức ngực, khó thở, thỉnh thoảng ói ra máu nữa, đi khám thì mới biết cô ấy bị ung thư phổi giai đoạn muộn rồi. Vừa djch dã lại bệnh nữa, hai vợ chồng cố gắng xoay sở nhưng tiền thì hết, mà bệnh của vợ ngày càng tệ đi.
Cô ấy suy nghĩ nhiều nên mất ngủ, không ăn không uống được sức khỏe sụt nhanh lắm. Thời gian cuối cùng của vợ lại trúng vào đợt thành phố giãn cách. Tôi thì đi cách ly, còn cô ấy một thân một mình trong bệnh viện, tự chăm sóc.
Mỗi lần vợ khỏe, cô ấy đều gọi điện cho tôi, kêu nhớ nhà, nhớ các con. Tôi cũng chỉ biết động viên bảo:
“Em cố lên, hết cách ly rồi anh vào đón em về”.
Vậy nhưng cái ngày tôi đón vợ về lại quá đau buồn mọi người ạ, mấy hôm sau cô ấy chuyển biến nặng, rơi vào hôn mê rồi không bao giờ tỉnh nữa. Vợ cứ lặng lẽ rời đi như vậy không kịp trăng trối câu gì với chồng con cả, lúc mất cũng một mình cô đơn không ai bên cạnh.
Ngày tôi hết cách ly, vào đón thì vợ chỉ còn nắm tro tàn thôi. Tôi ôm bình tro của vợ về nhà trọ chỉ biết vật vã khóc một mình. Bố mẹ với các anh chị em ở quê đều biết nhưng không ai vào được, tôi thì bị kẹt lại nên đành làm chỗ thờ tạm qua loa cho vợ trong phòng trọ cho đến ngày được về quê.
Tiền bạc cũng cạn kiệt, tôi chỉ còn đủ tiền đổ xăng nên chằng bình tro của vợ lên xe máy, đi hơn 500k về quê. Chuyến xe cuối cùng đưa vợ về cũng là chuyến xe buồn nhất, nặng nề nhất trong cuộc đời tôi.
Trước kia hai vợ chồng vẫn liều đi xe máy, có cô ấy ở sau trò chuyện vui vẻ, đỡ buồn ngủ, bớt căng thẳng suốt quãng đường dài. Nhưng chuyến xe cuối cùng này chỉ có mình tôi với hũ tro đã nguội lạnh của vợ thôi. Đi qua sông qua đèo, tôi đều vòng 1 tay ra sau vỗ vào cái hộp đựng bình tro của cô ấy mà gọi:
“Các con đang chờ ở nhà rồi, mình về thôi em”.
Cuối cùng thì tôi cũng đưa vợ về với vòng tay của bố mẹ cô ấy, và các con rồi. Vợ đã vất vả một đời, từ nay mong cô ấy an tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ cố gắng nuôi các con nên người.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Webtretho