Ra trường 3 năm tôi mới kết hôn lúc 25 tuổi. Sau khi sinh con trai, tôi ở nhà làm nội trợ và mọi chi tiêu đều do chồng chu cấp hết. Thực tế, anh xã tôi kiếm tiền rất giỏi là trưởng phòng một công ty chuyên về các thiết bị nhà bếp hiện đại. Vì thế một mình anh làm cũng dư sức để cho 2 mẹ con tôi tiêu pha.
Ở nhà chăm con, hàng ngày nhìn con khôn lớn và dạy con học hành tôi rất vui. Được cái thằng bé học giỏi, sống tình cảm và yêu mẹ lắm. Hai mẹ con lúc nào cũng dính với nhau như hình với bóng. Trong khi đó chồng tôi thường xuyên đi công tác 2-3 tuần mới về nhà 1 lần, lại bận rộn ít gần con. Tận khi lớn hơn, anh phải nịnh nọt con trai đủ kiểu thì thằng bé mới chịu lũn cũn theo.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com
Khi con lên 8 tuổi, chồng tôi bất ngờ quyết định ly hôn vợ vì anh bảo:
“Đã hết tình cảm với cô từ lâu rồi, chúng ta giải phóng cho nhau đi”.
Tôi đinh ninh lúc ly hôn, con trai sẽ đòi ở cùng mẹ. Nào ngờ trước tòa, con dõng dạc bảo:
“Con chỉ muốn ở cùng với bố thôi, không đi theo mẹ đâu”.
Nghe câu nói lạnh lùng của con trai mà tôi giật mình. Trong khi đó, chồng tôi lại hả hê sung sướng với sự lựa chọn khôn ngoan của thằng bé:
“Thằng bé đã chọn ở với bố là cô biết trong lòng nó nghĩ gì rồi. Từ giờ cô đừng làm phiền cuộc sống của bố con tôi nữa”.
Dù đau đớn và thất vọng nhưng tôi cũng hiểu rất rõ nếu ở cùng bố, con sẽ không phải lo lắng về tiền bạc, được sống sung sướng. Dù rất bất ngờ trước quyết định của con trai, tôi vẫn cố nở nụ cười để nó yên tâm sống vui vẻ nhất.
Hôm con tiễn tôi ra khỏi căn nhà sau gần chục năm gắn bó, tôi chỉ biết ôm chặt lấy con. Thằng bé cũng ôm mẹ khóc lên khóc xuống nhưng vẫn không thay đổi quyết định. Thậm chí khi xe khách tới, nó còn giục:
“Mẹ lên xe đi kẻo trễ. Bố bảo mấy hôm nữa sẽ sang nước ngoài sống rồi nên con sẽ không gặp được mẹ”.
Nói xong nó không do dự chạy vào trong nhà ngay. Thấy con trai vô tâm mà tôi bị tổn thương kinh khủng, cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Tôi đã ốm rất nặng sau ly hôn và suy nghĩ bi quan về cuộc đời. Thậm chí nhiều lúc tôi còn muốn kết thúc tất cả để giải thoát mình khỏi cuộc sống nặng nề chẳng có niềm vui này.
Tới một ngày sau 8 năm ly hôn do vẫn thấy tức giận con trai. Tôi quyết định mang bộ quần áo của con mà hôm tiễn biệt đã lấy mang theo làm kỷ niệm để đốt sạch cho quên hết quá khứ yêu thương về nó. Chính lúc này tôi bất chợt thấy mảnh giấy trong túi đã bị hơi nhòe mực vì giặt. Là thư của con trai lén gửi hôm 2 mẹ con chia tay mà tôi không biết để đọc 8 năm nay.
“Con chọn sống cùng bố là vì không muốn mẹ phải tốn tiền nuôi con, mẹ đã chẳng có nhiều tiền rồi. Con sẽ mãi là con của mẹ. Khi con đủ 18 tuổi sẽ tìm về với mẹ. Mẹ sống vui vẻ để đợi con đấy. Con trai”.
Đọc những lời con viết mà nước mắt tôi chảy không ngừng. Con luôn nghĩ cho mẹ như vậy mà 8 năm qua tôi cứ mòn mỏi trách con tham giàu sang mà theo bố bỏ mẹ. Hóa ra tôi đã hiểu lầm con rồi.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com
Những ngày này tôi đang sống và làm việc chăm chỉ để 2 năm nữa đợi con quay về bên mình. Cứ nghĩ đến việc 2 mẹ con sẽ được ở cùng nhau là tinh thần tôi lại phơi phới và mạnh mẽ vô cùng. Tôi cũng nhận ra sau sự việc con trai buộc phải lựa chọn ở với bố chính là bởi tôi đã không có 1 công việc tốt và có thu nhập ổn định. Giá như tôi có thể nuôi con thời điểm ấy chắc chắn thằng bé sẽ không rời xa mẹ phải không mọi người?
Chính bởi thế rút kinh nghiệm từ câu chuyện của chính mình, tôi mong các chị em luôn phải tự chủ, độc lập để có thể sống mà không cần phải dựa vào chồng để sau ly hôn vẫn vững vàng, hiên ngang mang con theo bên mình.