Cảm xúc âm nhạc về bản tình ca “Mùa đông của anh” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh

Có rất nhiều nhạc sĩ xem mùa đông là nguồn cảm hứng sáng tác của mình, nhạc sĩ Trần Thiện Thanh cũng nằm trong số đó. Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh được khán giả biết đến nhiều qua các nhạc phẩm viết về người lính nhưng bên cạnh đó ông cũng cho ra đời 1 số bản tìпh ca Có một bài hát rất nổi tiếng được nhiều người biết đến là ca khúc “Mùa đông của anh”.

Những cơn gió nhẹ thoáng qua mang theo hơi lạnh của không khí, chợt nhận ra mùa đông đã về rồi. Những màn sương mỏng buổi sớm mai khiến lòng ai đó chợt trở nên hiu quạnh. Mùa đông đến kí ức chợt ùa về, mùa đông năm nay đã khác rồi, chỉ còn mình ta với nỗi cô đơn.

Ngày nào anh ყêυ anh, anh đã quen trong cay đắng tuyệt vời.
Ngày nào em yêυ anh, em hẳn quên với trời hạnh phúc mới
Em ơi Đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim anh như ngừng thở, từ sau ân tìпh đó
Em nghe không? Mùa đông, mùa đông…

Ai yêυ nhau mà không từng nếm trải dư vị cay đắng? nhưng họ vẫn chấp nhận vì cảm thấy nó thật sự tuyệt vời. Có lẽ giờ đây em vui nơi hạnh phúc mới đã quên mất mối tìпh năm cũ. Cuộc chia tay ấy đã khiến “tim anh như ngừng thở” như ai đó bóp nghẹt trái tim này, muôn vàn cay đắng “em nghe không?”.

Ngày nào ta xa nhau,anh bước sâu trong vũng tối nhạt nhòa
Từng mùa đông theo qua, anh đã quen với đường đời băng giá
Xưa hôn anh một lần, rồi đau thương tràn lấp
Anh ყêυ em một ngày và xa em trọn kiếp
Nên anh ყêυ mùa đông, nên anh yêυ mùa đông, ôi Mùa Đông của anh.

Kể từ ngày em ra đi, cuộc đời anh chôn vùi vào “vũng tối nhạt nhòa”, như thiếu đi ánh sáng mặt trời sưởi ấm trái tim đang dần băng giá. Đối với người đang yêυ thời gian bên cạnh người yêυ lúc nào cũng cảm thấy ngắn ngủi, không bao giờ là đủ.

Chỉ “hôn em một lần, ყêυ em một ngày” mà đã phải trọn kiếp xa nhau. Dẫu cho tìnɦ yêυ này có ngắn ngủi, nhưng tìnɦყêυ ấy không thể phai mờ trong lòng anh. Mùa đông tuy buồn nhưng anh vẫn “yêυ mùa đông” bởi anh như được sống lại trong những ngày mình còn nồng nàn bên nhau, sưởi ấm nhau bởi đôi bàn tay ấm áp.

Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tìпh ái.
Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
Em đi đi, người điên không biết nhớ và người say không biết buồn

Những cuộc tìnɦ dương gian, muôn đời không nghĩa lý 
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tìпh ý
Như đôi ta… niềm ყêυ xưa chỉ còn một vì sao anh lẻ loi.

Anh ước mình giờ đây như “người điên, người say” bởi điên sẽ không nhớ và say sẽ không buồn. Chàng trai không muốn chấp nhận sự thật phũ phàng. Trên dương gian sẽ mất đi “nghĩa lý” nếu như đời thiếu vắng tìnɦ ყêυ. Dù cho đau khổ, cay đắng nhưng sao loài người vẫn tìm đến “vòng tay tìпh ý”, nó như là một chất gây nghiện khiến cho loài người không thể nào dứt ra được. Nhưng hoàn cảnh đôi ta bây giờ chỉ còn niềm yêυ xưa mà thôi.

Trời lập đông chưa em, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc anh lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người ყêυ tới.
Đêm chia ly em về, đường khuya em bật khóc …
Anh xa em thật rồi, làm sao quên mùi tóc
Em hỡi em, có phải tìnɦ băng giá là tìпh đẹp trên thế gian.

Trời lập đông chưa em?” chàng trai mãi chìm đắm trong giấc mộng xưa mà quên cả trời đã sang mùa, ước chi mình như bầy dơi ngủ vùi trong giấc mộng đừng bao giờ tỉnɦ lại để không còn cảm thấy đau khổ nữa. Vẫn con đường ngày cũ nhưng vẫn chỉ mình anh lang thang với con tim băng giá. Ngỡ đâu đây bóng dáng người xưa vẫn còn, mùi hương trên làn tóc vẫn thoảng đâu đó lẩn quất trên con đường này.

Tìnɦ ყêυ dang dở muôn thuở vẫn là tìпh ყêυ đẹp nhất, khiến con người ta khó quên nhất. Mỗi khi đông về ngăn tủ kí ức như chợt mở ra khiến người ta phải chạnh lòng.

Phù Sa

18/12/2020

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *