Vào những năm 1964 – 1965 nhạc sĩ Hoài Linh và nhạc sĩ Anh Phong khi cùng công tác tại ban nhạc Vì Dân của nha cảnh sát, cả hai đã có một sự kết hợp hoàn hảo đó chính là ca khúc “Chuyến đò không em” được ca sĩ Hoàng Oanh lựa chọn thu âm lúc bấy giờ.
Không có thông tin nào cho biết trong hai người ai là người viết lời còn ai là người viết nhạc cả. Nhưng theo tôi nghĩ có lẽ Hoài Linh là người viết lời và Anh Phong là người viết nhạc.Như chúng ta đều biết nhạc sĩ Hoài Linh từng sáng tác chung với rất nhiều nhạc sĩ nhưng tất cả những tác phẩm ấy ông đều là người viết lời. Bởi ông nổi tiếng là nhạc sĩ viết lời hay và đầy lãng mạn.
Phút ban đầu ấy
Thư xanh màu giấy viết nhưng chưa gởi ai
Ngõ đi chung một lối
Đôi khi định nói với em một lời.
“Chuyến đò không em” nói về mối tình đầu đơn phương của chàng trai. Yêu nhưng lại không dám thổ lộ. Biết bao lần chàng trai đã viết thư bày tỏ tình cảm của lòng mình. Nhưng viết xong lại đành gấp gọn cất nào ngăn tủ nhỏ chứ không dám gởi cho nàng.
“Ngõ đi chung một lối” chứng tỏ nhà hai người sống gần nhau trong cùng một ngõ, những lần ra vào chạm mặt, chàng lại định mở lời nhưng lại không đủ dũng khí đối diện, phải chăng trong lòng còn e ngại điều gì?
Tình muốn còn e, chung bước đường về
Nào biết được khi nói lên nỗi niềm
Thì nẻo vào tim
Mở rộng hay khép môi thắm trao duyên…
Mối tình của chàng trai làm tôi liên tưởng đến câu thơ trong truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du : “Tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ tình cảm họ dành cho nhau nhưng ai cũng ngại ngùng không dám thốt ra. Chàng sợ sau khi bày tỏ tâm tư liệu nàng có đồng ý hay từ chối. Đây chính là câu trả lời cho câu hỏi trên.
Cuối xuân hè tới
Nhưng chưa lần nói lá thu rơi lại rơi
Ngắm xe xuôi ngược lối
Kết hoa màu cưới có đôi tim vào đời
Dù trước dù sau, nhưng cũng một lần
Gửi đến người thương thiết tha nỗi lòng
Đợi chờ hồi âm
Để rồi cay đắng đến tay một thiệp hồng…
Lý trí đã không ngăn nổi được trái tim, và rồi chàng trai cũng đã bày tỏ tình yêu của chàng đối với nàng. Đắng cay thay chàng chờ đợi hồi âm từ cuối xuân cho đến mùa thu thì nhận được câu trả lời từ nàng đó chính là cánh thiệp hồng.
Dòng sông mênh mang quá thiếu em chung một chuyến đò
Tình yêu như hoa nở biết em yêu mà anh chờ
Từ khi ban sơ cả hai người vẫn chờ một câu nói
Mà rồi biệt ly, không một lần hé môi
Từ nay duyên kiếp tìm trong mộng thôi…
Gió thu lạnh giá
Bao nhiêu là lá bấy nhiêu cơn sầu đau
Cánh thư ban đầu ấy
Chết trong lòng giấy nhắc bao kỷ niệm buồn.
Đừng trách người đi sao lỗi nhịp đàn
Tình chỉ đẹp khi ái ân không trọn
Một lần vào thu
Là lần băng giá khơi sầu tâm tư…”
Thôi tình này hãy xem như là giấc mộng, tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Chàng trai tiếc nuối, trách móc bản thân sao ngày ấy quá rụt rè, e dè để giờ tình duyên hai đứa phải dang dở. Đến lúc có dũng khí nói ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng. Giờ đây trên chuyến đò của dòng đời mênh mang chỉ mình anh lẻ loi, cô độc.
Mỗi mùa thu đến nhìn những lá thư còn nguyên vẹn nằm ngay ngắn trong ngăn tủ lại nhắc nhớ về kỉ niệm buồn thuở ban sơ ấy. Chàng không trách nàng đã “lỗi nhịp đàn” mà chỉ trách bản thân mình quá nhút nhát. Người ta vẫn bảo “tình chỉ đẹp khi ái ân không trọn” nhưng sao mỗi độ thu về lại khơi “sầu tâm tư”
Phù Sa
03/12/2020