Ngày em thắp sao trời
Chờ trăng gió lên khơi
Mà mưa bão tơi bời
Một ngày mưa bão không rơi
Trên đôi vai thanh xuân
Ướp hôn nồng bên gối đắm say
Ánh sao trời theo gió rụng rơi đầy
Cùng rót bao nhiêu ngày hoang
Cùng đếm bao nhiêu mộng tàn
Ru người yêu dấu trong vùng trời đêm
Một trong những ca khúc vô cùng nổi tiếng để lại dấu ấn trong lòng người yêu nhạc đó chính là ca khúc “Dạ khúc cho tình nhân” được sáng tác bởi nhạc sĩ Lê Uyên Phương. Phải chăng đệnh mệnh đã sắp đặt cho cặp đôi bên nhau, đến ngay cả tên cũng trùng nhau nữa. Bà xã của nhạc sĩ Լê Uγên Phương tên là Lê Uyên, hình ảnh cặp đôi Լê Uγên ngồi ôm đàn kề vai bên nhau đã trở thành dấu ấn lịch sử cho tân nhạc Việt Nam.
Gom hết tâm tư, nỗi nhớ nhung, quyến luyến vào nhạc phẩm “Dạ khúc cho tình nhân” Lê Uyên Phương đã thành công khi thể hiện tâm trạng đau khổ, buồn rầu khi tìпh yêu bị chia đôi.
Cuộc gặp gỡ tình cờ tại vùng đất sương mù Đà Lạt đã nảy sinh tìпh cảm của hai người trẻ tuổi. Nàng là tiểu thư con nhà giàu nức tiếng Chợ Lớn lúc bấy giờ, nhan sắc mĩ miều, đài các, kiêu sa. Còn chàng chỉ là một thầy giáo nghèo hai bàn tay trắng, không tài sản chỉ có tình yêu chân thật, chung tìпh của miền phố núi. Sự thật phũ phàng khi gia đình nàng biết chuyện đã ra sức ngăn cấm tình yêu đôi lứa.
Ai cũng từng một thời tuổi trẻ ngắm sao trên bầu trời rộng lớn và mang theo nhiều mơ ước, nhưng với Լê Uγên Phương bầu trời đầy sao nhưng trong lòng lại tăm tối. Bởi vì đời thiếu vắng đi bóng hình em, ánh sáng chiếu rọi cho cuộc đời tôi.
Vừa hoa nở tươi môi
Tình nhân đã xa xôi
Ðời ngăn cách nhau hoài
Một lần thôi đã không thôi
Yêu nhau trong lo âu
Biết bao lần tha thiết nhớ mong
Lá hoa rừng màu xóa đường quay về
Làm ánh sao đêm lẻ loi
Màu tối gương bên đèn soi
Ân tình sâu vẫn trong đời thủy chung
Lúc này Lê Uyên đã bị gia đình đưa về Sài Gòn, nhưng tìпh yêu mãnh liệt không làm chia cắt đôi lứa mà lại càng thêm khăn khít, gắn bó. Mỗi tuần Lê Uyên Phương đều bắt xe đò xuống Sài Gòn để thăm người yêu. Những lần hẹn hò vội vàng, lo sợ gia đình Լê Uγên biết. Phút giây quyến luyến không rời khi phải tạm biệt người yêu để quay về nơi phố núi tiếp tục sự nghiệp giáo dục thì chân chàng lại không nỡ rời bước, người đi nhưng sao lòng vẫn ở lại.
Trong hàng giờ ngồi trên xe đò trong tâm trạng hồ hộp chờ đợi gặp mặt người yêu đã tạo cảm hứng cho Լê Uγên Phương sáng tác nhạc phẩm này.
Ðời mãi mãi mãi cách xa
Dòng nước mắt nóng tiễn đưa
Xin cho lần cuối
Tình ấy đắm đuối thiết tha
Vì qua bao nhiêu điêu linh
Xót xa đắng cay trong đời
Màn đêm mở huyệt sâu
Mộng đầu xin dài lâu
Một vì sao lạ rơi, nghe hồn tê tái
Trên dòng hương khói bay
Ái ân ơi đừng phụ lòng ta
Nhớ thương sâu xin gởi người xa
Sau những lần gặp nhau vội vàng, môi vừa chạm môi đã phải lìa xa, yêu nhau trong sự lo âu. Sau bao nhiêu gian khổ, xót xa chỉ nguyện cho giấc mộng này được dài lâu. Một mình đối diện với màn đêm mới thấu được cảm giác đau lòng đến tê tái, tia hy vọng le lói như ánh sáng vì sao trong đêm sao cũng bỗng vụt tắt. Ân ái ơi xin đừng phụ tấm chân tình này.
Khóc nhau trong cuộc đời
Giấc mơ xưa khăn phủ vành sô
Có yêu nhau ngọt ngào tìm nhau
Chết bên nhau thật là hồn nhiên!
Đáp trả cho sự chung thủy của Lê Uyên Phương là một cái kết đẹp cho tìпh yêu đôi lứa. Điều này minh chứng cho sức mạnh tình yêu tạo động con người vượt qua mọi khó khăn tiến tới một tương lai tốt đẹp. Nguyện cho cả cuộc đời này đến khi nhắm mắt xuôi tay đôi ta vẫn mãi bên nhau.
Phù Sa
03/11/2020