Trước thập niên 60 bài hát “Dấu chân kỉ niệm” được lưu hành dưới tên tác giả là nhạc sĩ Thúc Đăng (Mạnh Phát), nhưng sau này có nguồn thông tin đính chính đây là sáng tác đầu tay của nhạc sĩ Thanh Phương.
Ngày đó nhạc sĩ Thanh Phương và ca sĩ Thanh Tuyền đều là học trò của nhạc sĩ Thúc Đăng. Tác phẩm “Dấu chân kỉ niệm” đúng là của Thanh Phương sáng tác dưới sự chỉ hỗ trợ của thầy Thúc Đăng, vì Thanh Phương ngày ấy mới bước chân vào nghề chưa được công chúng biết đến nên bài hát mới để tên tác giả là Thúc Đăng cho tiện lưu hành. Bút danh Thanh Phương cũng chính do nhạc sĩ Thúc Đăng đặt cho ông.
Nhạc sĩ Thanh Phương tên thật là Nguyễn Ngọc Ánh (1944-2012) ông sinh ra và lớn lên tại Phan Thiết, sau khi vào Sài Gòn học nhạc vì để trốn đi lính nên ông khai mình sinh năm 1950. Năm 1946 ông bắt đầu học nhạc với nhạc sĩ Mạnh Phát, năm 1968 ông kết hôn với bà Kiều Yến là nghệ sĩ cải lương trong đoàn Kim Chung đồng môn với Kiều Mai Lý.
Những sáng tác tiêu biểu của ông : Hạ Thương,Căn Nhà Mộng Ước, Viết Trên Cao, Đêm Không Còn Hỏa Châu…
Và không thể thiếu một sáng tác nổi tiếng không kém đó là bài hát “Dấu chân kỉ niệm”. Nội dung bài hát kể tâm tư à nỗi lòng của chàng trai khi người yêu mất đi, để lại mình chàng ôm tiếc nuối cho mối tình dang dở.
Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ vơi
Như dòng suối tình êm ái
Có anh và em còn ai còn ai nữa
Đã yêu nhau trong cuộc đời
Chuyện mình từ một chiều dừng chân trú mưa
Ta bên nhau nhìn công viên lá đổ
Tuy chưa quen mà sao tình như đã, dẫu ngoài còn e.
Lứa tuổi đôi mươi luôn cháy hết mình với tình yêu, dòng suối tình êm ái chảy vào trong tim của những chàng trai cô gái chớm yêu. Ngày tình cờ trú mưa trong công viên của buổi chiều thu ấy, bắt gặp ánh mắt nụ cười làm xao xuyến trái tim chàng trai. Tuy chưa quen nhưng trái tim đã rơi nhịp mất rồi.
Trời làm mưa tuôn nên khiến xui anh gặp em
Cho mình kết lời hẹn ước
Cớ sao trời cho tình yêu rồi ngăn cách
Mấy ai không rơi lệ sầu
Tình vừa nồng thì vừa được tin xót thương
Em ra đi về bên kia cõi đời
Xe tang lăn buồn trong lòng phố vắng,
khóc em âm thầm…
Ôi! Em về đâu? Vùi lấp mối duyên đầu
Em ơi còn đâu? Tuổi xuân mình đang chớm
Nay em về đâu? Về thế giới xa nào?
Cho đời hiu hắt như nghĩa trang
Ông trời sắp đặt cuộc gặp gỡ đệnh mệnh ấy đã se duyên cho chúng ta đến với nhau, trao cho nhau những lời hứa hẹn. Những tưởng cuộc tình chúng mình sẽ trải qua thêm nhiều giây phút tuyệt vời hơn thế nữa, cùng nhau xây đắp ước mơ cho mai sau nhưng cớ sao ông trời đã se duyên rồi lại chia lìa đôi lứa.
Nhận được tin sét đánh ngang tai “em ra đi về bên kia cõi đời” làm lòng tôi buốt lạnh, tâm can này như ai xé tan ra từng mảnh, vỡ vụn vào không gian tang tóc đau thương. Sao em lại nỡ bỏ lại tôi với mối tình mặn nồng, say đắm để một mình về thế giới bên kia. Em có biết thân xác tôi sống nhưng tâm hồn tôi như chết theo em vậy.
Một mình lê bước anh đến công viên ngày xưa
Nghe làn gió buồn xao xác
Ngỡ linh hồn em tựa theo ngàn cơn gió oán
Than khóc duyên ban đầu
Này là vườn kỷ niệm ngày ta mới quen,
Đây công viên chiều xưa thêu mối tình,
Nay không em vườn hoang buồn xơ xác, nghĩa trang lạnh lùng…
Một mình tôi lê bước đến công viên nơi lần đầu gặp gỡ, tôi như muốn không gian ngưng đọng đừng trôi nữa để những giây phút ấy còn mãi, còn mãi hình ảnh anh và em cùng nhau trú mưa ngắm nhìn lá vàng bay trong con mưa thu đó, những cái siết tay trong mưa lạnh, trao cho nhau ánh mắt, nụ cười hạnh phúc thuở nào. Cơn gió thoáng qua làm tôi giật mình tỉnh mộng, những hình ảnh kỉ niệm ngày nào chợt tan biến, nay không còn em “vườn hoang buồn xơ xác, nghĩa trang lạnh lùng”.
Phù Sa
23/10/2020