Tô Thanh Sơn là tác giả của bài hát “Chút kỉ niêm buồn” rất ít người biết đến về cuộc sống khó khăn của nhạc sĩ, ông có biệt danh là nhạc sĩ 4 không “không nhà, không gia đình, không tiền, không giấy tờ tùy thân”.
Dù các bài hát của ông cũng rất nổi tiếng và được nhiều ca sĩ nổi tiếng trình bày nhưng cuộc sống của ông rất chật vật. Nhiều năm lăn lộn kiếm sống ở Sài Gòn nhưng vẫn không đủ chi phí trang trải cho cuộc sống của bản thân. Ngoài sáng tác ra ông còn làm thêm những việc khác, chăm lo cho gia đình. Nhưng do cái nghèo nó mãi đeo bám ông cũng chính vì vậy nên hạnh phúc gia đình tan vỡ.
Buồn chán vì gia đình ly tán và cuộc sống quá khó khăn tại Sài Thành mà ông đã khăn gói về quê (Hồng Ngự) xin ở nhờ nhà thờ tổ. Người ta nói đã “nghèo lại còn gặp cái eo”, ông bị trộm vào nhà và lấy cắp cả giấy tờ tùy thân của ông. Với đồng lương ít ỏi nhận được từ Hội văn học nghệ thuật thị xã Hồng Ngự và tiền từ tác quyền ông sống 1 cuộc sống giản dị và đạm bạc tại quê nhà. Điều mà ông cảm thấy tủi nhục nhất chính là đường đường là 1 nhạc sĩ mà lại không mua nổi cây đàn, mỗi khi nhà có khách sang chơi muốn nghe ông đàn hát thì ông lại phải sang nhà hàng xóm mượn đàn.
Ông đã từng tâm sự “Nhạc từ đời mà ra, đời buồn nên nhạc không vui. Cuộc đời tôi vui ít, buồn nhiều, lắm nỗi gian nan gập ghềnh đã tạo cho trái tim tôi nỗi sầu thăm thẳm, cứ đặt bút là lại viết ra những giai điệu buồn man mác”. Tất cả các bản nhạc của ông đều mang một giai điệu trầm buồn, sâu lắng dễ đi vào lòng người, những bài hát đều mang 1 cảm xúc rất thật từ những gì trải qua trong cuộc đời ông hoặc những sự việc ông tận mắt chứng kiến trong cuộc sống hàng ngày. “Chút kỉ niệm buồn” cũng vậy.
Năm 1996 đang đi trên đường Nguyễn Tri Phương thì ông bị mắc mưa nên ghé tạm dưới hiên nhà 1 người dân trú mưa, kế đó có 1 cặp đôi cũng đang trú mưa, chàng trai đứng che mưa cho cô gái, còn cô gái thì đứng nép vào lòng chàng trai. Tới lúc về nhà hình ảnh đó cứ lẩn quẩn trong đầu ông làm nguồn cảm hứng cho ông sáng tác bài hát “Chút kỉ niệm buồn”.
Chiều nào anh với em
Nép bên thềm mưa hai đứa xem
Dù đôi ta mới quen
Chút kỷ niệm nhưng em khó quên
Ngồi bên nhau trú mưa
Biết em về không ai đón đưa
Đường xa trơn lối thưa
Chúng ta cùng đi chung dưới mưa
Rồi từ khi chia tay
Biết bao lần gió mưa trở lại
Chỉ mình em nơi đây
Ngóng trông hoài một bóng hình ai
Chiều mùa thu mưa bay
Buồn này anh đâu hay
Tình nồng lên men cay
Để em ôm ấp giấc mơ u hoài
Chiều nay không có anh
Gió mưa về nghe thương nhớ thêm
Làm sao em biết tên
Chút kỷ niệm sao anh nỡ quên
Đường xa đâu quá xa
Cớ sao từ lâu anh chẳng qua
Để em nghe xót xa
Mối duyên tình của hai chúng ta.
Nhớ lại kỉ niệm ngày chúng ta mới quen nhau lại trong một buổi chiều mưa, hai đứa nép bên bên thềm cùng nhau ngắm những giọt mưa vội vã thi nhau rớt xuống mái hiên, dù cho mới quen nhau thôi nhưng kỉ niệm này khắc mãi trong lòng khó mà quên được. Biết được đường nhà em xa lắm lại còn trơn nữa nên anh nguyện sẽ đưa em về.
Kể từ ngày chia tay nhau biết bao mùa mưa đến rồi đi nhưng sao hình ảnh”chúng ta cùng đi chung dưới mưa” vẫn không thể nào phai nhòa được. Để mình em dưới cơn mưa thu này vẫn ngóng trong bóng hình anh trở lại. “Buồn này anh đâu hay, tình nồng dâng men cay” để em mãi ôm ấp giấc mơ u buồn.
Lại thêm một buổi chiều mưa không có anh, để cho em gọi nỗi nhớ không tên trong tâm hồn, những kỉ niệm ngày ấy bên nhau sao anh nỡ lãng quên vào quá khứ. Đường không xa nhưng sao khoảng cách trái tim lại xa quá để trái tim em dâng lên niềm chua xót cho cuộc tình vụn vỡ.