Một trong những bài hát mà nhạc sĩ Lam Phương tâm đắc nhất là ca khúc “Xin thời gian qua mau”. Trong cuộc đời mỗi người ai cũng từng ao ước xin thời gian dừng lại, để tuổi xuân là mãi mãi.
Nhưng sao nhạc sĩ Lαm Phươпg lại xin thời gian qua mau? Có lẽ đời ông quá đau khổ, số phận long đong nên xin thời gian qua mau trả nợ cho hết kiếp đời.
Bυồn nào hơn đêm nay
Bυồn nào hơn đêm nay
Khi ngoài kia bão tố đầy trời
Từng cánh lá cuốn gió
Rơi vào lòng đêm thâu
Thương thầm mối tình ngâu
Như một lời tự sự về những nỗi bυồn chất chứa trong lòng bấy lâu nay, chỉ biết thể hiện qua âm nhạc làm vơi đi tâm sự trong lòng. Bão tố ngoài kia hay chính bão tố trong lòng mình? Trong ca từ Lam Phương luôn để lại một dấu chấm hỏi khiến cho người nghe phải suy nghĩ. Chỉ có những người đã từng hoặc đang trải qua đau khổ mới thấu hiểu được tâm ý mà người nhạc sĩ muốn nhắn gởi. Trên bản nhạc này nhạc sĩ Lαm Phươпg có đề “Viết cho T những ngày nhớ em” danh tính cô T này chưa được xác minh nhưng chỉ nghe nói cô là sinh viên đại học ở Sài Gòn, chính cô là nguồn cảm hứng cho nhạc sĩ viết ca khúc này.
Ngày về ôi xa quá
Cánh nhạn còn miệt mài
Trong nắng hồng mê say
Lạc bầy chim chíu chít
Hai phương trời cách biệt
Đêm chờ và đêm mong.
Lời bài hát nói lên nỗi lòng người con xa xứ vẫn luôn mong mỏi ngày được trở về thăm quê hương. Bài hát được nhạc sĩ Lαm Phươпg sáng tác trước năm 1975 nhưng người ta nói ca khúc như vận vào cuộc đời ông vậy. Đến năm 1999 thì ông phải sống trong cảnh xa quê, đơn côi, và bị tαi bɨến lɨệt nửa người.
Ta đã quen, quen từng hơi thở
Quen tiếng cười và sóng mắt đưa tin
Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá
Chưa bao giờ một phút sống xa nhau
Thương những khi trăng tà soi xóm vắng.
Đưa nhau về anh viết thành bài ca.
Thương những khi trưa hè nghiêng nắng đổ.
Hắt hiu bυồn tiếng vọng nhè nhẹ đưa.
Họ đã ở bên nhau đến tám mùa đông, chưa bao giờ phải sống xa nhau một phút. Đã quen với từng hơi thở và tiếng cười của nhau. Nhớ những lúc đưa em về sau những đêm hò hẹn là nguồn cảm hứng cho anh viết nên những bản tình ca về tɨnh yêu chúng mình. Giờ đây hai đứa hai phương trời cách biệt biết đến bao giờ mới gặp lại được nhau. Vẫn luôn ngày đêm chờ mong phút giây ấy.
Bυồn nào hơn đêm nay
Buồn nào hơn đêm nay
Khi tình xuân đã úa bụi đời
Nhiều lúc muốn trách móc
Hay giận hờn vu vơ
Chỉ làm phí ngày thơ
Dù rằng sau mưa bão.
Gió hiền hòa lại về.
Vẫn thấy lòng hoang vu.
Cuộc đời là hư vô.
Bôn ba chi xứ người.
Khi mình còn đôi tay.
Nhiều khi muốn trách móc hay giận hờn vu vơ nhưng nghĩ lại sống trên đời có mấy khi được yêu, được thương sẽ làm phí hoài tuổi thanh xuân. Sau cơn giông bão gió lại trở nên hiền hòa nhưng sao lòng vẫn cảm thấy trống trải cô đơn đến thế. Kiếp này sống đệnh mệnh đã được sắp đặt an bài không thể thay đổi được số phận thì ta đành phải chấp nhận nó vậy.
Khi con người trải qua quá nhiều sóng gió trong cuộc đời thì đến tuổi xế chiều chỉ muốn yên ổn, an yên mà sống. Công danh, tiền tài, danh vọng cũng chỉ là hư ảo.
Phù Sa
04/11/2020