Nổi danh là xứ sở mộng mơ, và những cô gái Đà Lạt luôn làm say đắm bao trái tim người nghệ sĩ, cũng từ đó mà các sáng tác về Đà Lạt lần lượt được ra đời. Hùng Cường cũng không ngoại lệ, vào một ngày ông đến thăm Đà Lạt, nơi sương mù giăng lối, đồi núi nghiêng nghiêng với bạt ngàn rừng thông, hoa đua nhau khoe sắc thắm, làm tâm hồn người nghệ sĩ muốn viết hết tất cả những tâm tư sâu kín trong lòng.
Thời tiết se lạnh của nơi này càng làm cho các cặp đôi có lý do để nắm tay kề sát bên nhau đi qua những con dốc quanh co, gần gũi nhau truyền cho nhau hơi ấm của tình yêu.
Ngày đó có một cô gái tên Huỳnh Thị Bê từ Đà Lạt xuống Sài Gòn thăm người chị nhà ở cạnh nhà Hùng Cường, lối nhỏ ngõ hẹp nên hai người đã chạm mặt nhau, và phải lòng nhau từ đó.
Đã trót thầm thương trộm nhớ người con gái nơi này, nên ông thường trốn gia đình lên Đà Lạt để thăm cô. Cũng chính tình yêu nảy nở nơi đây bắt nguồn cho cảm hứng sáng tác của ông. Bài hát đầu tiên ông sáng tác vào năm 1950 đó là bài “Về thăm xứ lạnh” khi đó ông mới 18-19 tuổi còn người yêu ông 16-17 tuổi. Sau này cô gái đó cũng chính là người vợ của ông.
Hai năm, sau những lần hành trình Sài Gòn – Đà Lạt để thăm người yêu ông đã quyết định xin hỏi cưới cô gái.
Đà Lạt mơ, mơ người em nắng lên rồi
Vai nặng vai chiếc gánh bên đồi
Nhìn đôi môi son thắm em còn tươi.
Đà Lạt ơi, sương buồn thắm ướt trên hàng mi
Ai cười nhớ đến câu biệt ly
Lòng du khách ngập ngừng đi…
Đà Lạt ơi, ai buồn khơi tiếng sáo xa vời
Kìa nhà ai khói ấm lên rồi
Thấy lòng chơi vơi…
Qua sương đêm vẳng nghe tiếng suối đưa về
Tay trong tay dìu nhau đến chốn hương thề
Dừng bên đường ta mơ ước sống trọn niềm thương
Ai đang đi ngoài kia gió rét âm thầm
Riêng tâm tư lặng nghe thổn thức giá băng
Xuyến xao lòng hoài mong…
Nhớ đến năm xưa ngày nào
Nắng ấm dâng hương ngọt ngào
Dòng Cam Ly mờ xóa thương đau
Người về đâu hồn đắm trăng sao
Lòng tha thiết tình quê yêu dấu
Nhớ đến đêm xưa ngày nào
Ngắm bóng trăng soi dạt dào
Hồn lâng lâng tìm đến nơi nao
Thuyền rung rinh gợn sóng xôn xao
Mà giờ đây nắng chiều phai màu
Đà Lạt ơi, nhớ rồi bao năm cách xa
Đà Lạt ơi hoàng hôn khuất bóng bên đồi
…
Nhớ về Đà Lạt xao xuyến chiều rơi.
Quanh năm sương mù bao phủ hình ảnh em như ánh mặt trời làm xua tan đi cái lạnh, “vai nặng vai gánh” những bó hoa vội vã cho kịp giờ họp chợ, môi em luôn nở nụ cười nụ cười thắm son. Sương buồn thắm ướt trên hàng mi trong những buổi chia ly, làm lòng du khách ngập ngừng không nỡ rời bước.
Tiếng sáo nghe não nề càng khơi lên nỗi buồn trong lòng người lữ khách, nhìn khói ấm nhà ai bay mà lại thấy lòng chơi vơi. Đôi tình nhân tay trong tay dìu nhau trên phố vắng, nghe đâu đây tiếng suối Cam Ly vọng về, mong ước chúng mình về chung một mái nhà cho thỏa lòng mong nhớ.
Đà Lạt là nơi mà cảm xúc không bao giờ ngủ yên, để trái tim lạc lối vào mộng mị, đam mê. Trong mỗi người tìm đến vùng cao nguyên trong nhiều tâm trạng cảm xúc khác nhau, nhưng đều có chung một điểm đó chính là tìm đến sự bình yên, tĩnh lặng với thông reo vi vu trên sườn dốc, những đóa hoa e ấp nở trong sương sớm, làm lòng người lữ thứ cất đi những bộn bề lo toan cuộc sống, thỏa sức đắm chìm cảm xúc vào không gian tĩnh lặng nơi đây.